- Tiên sư bố thằng nào đè ông đấy?
Mẫn Hi hoảng loạn, thuận chân trái đạp y rớt thẳng xuống nền đất.
Hắn kéo chăn bông, che lại phần thân từ cổ xuống dưới.
Phượng nhãn trừng trừng về phía y, trong đôi mắt đó chứa vài tia phẫn uất, mang thêm cả một tầng nước mỏng.
Tuy là vậy nhưng hắn vẫn mạnh mồm lắm, còn chửi được cơ mà.
- Mẹ kiếp.
Y mắng nhẹ, tự mình đứng dậy, tiến lại phía hắn.
Hắc y nhân càng đến gần, hắn càng lùi về sau.
Hắn vừa giữ tấm chăn che chắn cho mình, tay còn lại mò mẫn tìm kiếm thứ gì đó để tự vệ.
Mẫn Hi chạm phải một vật cứng dài ở dưới gối, vội vàng với lấy thứ đó thủ thân.
- Ngươi đừng lại đây.
Lời nói làm sao cản được ngọn lửa của đối phương, mặc cho hắn chửi bao nhiêu, có làm thương tích bấy nhiêu y vẫn cứ tiến lại.
Người đó nắm chặt lấy chân phải hắn, phía trên hai dấu răng một chút.
Mẫn Hi đau đớn nhíu mày, cái chỗ đó đột nhiên truyền đến cảm giác thốn thốn.
- Chạy trốn quả nhân?
Bố tổ, ở đây không phải hoàng cung mà ông xưng như thế!
Hai tai nghe từng câu từng chữ một cách rõ ràng, không để sót một ly.
Mẫn Hi nhìn một chút nam nhân trước mắt, đột nhiên hiểu ra.
Hắn xác định rồi, đủ hiểu mình đi về đâu rồi.
Hắn nhận ra việc chui nhâm vào núi không đáng sợ, mà chui nhầm vào núi với một thằng tâm lý bất bình thường mới là đỉnh chóp của nỗi sợ hãi.
Hắn từ từ bỏ cây trâm xuống, ánh mắt nhu mì hơn hẳn, rồi lại thở dài.
Tập hợp biểu cảm này của Mẫn Hi khiến cho người đang nắm chân hắn cảm thấy khó hiểu.
Y không thể xác định được người này là muốn làm gì tiếp theo nữa.
Hắn thật sự ngoan ngoãn, hay là một chiêu trò nào đó?
- Huynh đài, khổ thân huynh rồi.
Y từ khó hiểu chuyển sang không muốn hiểu, gì vậy ba, nãy còn chống trả hùng hồn lắm mà, sao tự nhiên nói có một câu mà ngoan hẳn vậy? Như thế này nó không giống như trong tiểu thuyết về mấy mối tình đoạn tụ người ta viết, ngươi phải đạp ta cái nữa mới đúng kịch bản chứ?
- Ái phi đây là có ý gì?
Mẫn Hi tự mình che mình, đột nhiên ôm lấy người kia một cái.
Hắn không còn giận nữa, bây giờ là sự cảm thông sâu sắc với mảnh đời bất hạnh trước mặt.
Thở dài bên tai, hắn vỗ vỗ vào lưng y.
- Tội nghiệp huynh, đã thần kinh không ổn mà rồi còn phải ở nơi hoang vu lạnh lẽo này, haizz
Hắc y nhân sững người, bàng hoàng trước từng câu chữ.
Y thần kinh không ổn? Nếu vậy thì sao mà biết đường cứu hắn? Tuy nhiên, hắn đang có lòng ôm y, y cũng nên hồi đáp sao coi cho được.
Nghĩ là làm, y kéo hắn sát lại hơn với mình, da thịt tiếp xúc nhau, một tay y nắm cổ tay hắn, cái còn lại vòng xuống ôm eo nhỏ.
- Ta trước nay chưa thấy ai như ngươi đấy, dùng đồ của ta, bây giờ còn bảo ta có vấn đề về thần kinh.
Tâm ý của công tử đây thật khiến ta mở rộng tầm mắt, thiết nghĩ nên có gì bồi đáp đúng không?
Dứt lời liếm nhẹ lên vành tai.
Tới đây Mẫn Hi biết rằng mình toang rồi, tên này không chỉ ảo tưởng mà còn biến thái.
Nội tâm hắn kịch liệt gào thét, không lẽ tấm thân vàng ngọc giữ gìn bao nhiêu lâu nay bây giờ mất giữa rừng thiêng nước độc sao? Không!!!!
- Huynh đài bình tĩnh, tại hạ là nam nhân đó
Y không quan tâm, vẫn cứ tiếp tục hít hà đối phương.
- Đừng có như vậy, tại hạ mới có 15 tuổi thôi.
Một tay y di chuyển xuống, bóp mạnh lên cái mông nhỏ kia một cái.
Biểu cảm của y không có chút hứng thú đến việc ngừng tay, y muốn xé toạc bộ y phục này đi, thật chướng mắt.
Lực tay làm hắn rên khẽ, tiếng rên nhẹ càng thúc đẩy lí trí y nhảy thẳng xuống vực thẳm sa đọa.
Y đột nhiên dừng lại, bóp miệng hắn, có lẽ y chán rồi.
- Tịnh dưỡng cho tốt.
Y lại bất ngờ đứng dậy, toan bỏ đi trong sự hoang mang của hắn.
Lúc này y đã đi đến cửa rồi, đột nhiên cái bụng hắn lại réo.
Mẫn Hi cười cười, một cách ngại ngùng.
- Ây da huynh đài, ở đây có gì ăn không, tại hạ hơi đói.....
Người áo đen trợn mắt, quăng một câu bảo hắn phiền phức rõ to rồi bỏ đi.
Có điều sau đó,