Y gật đầu, không trả lời gì thêm.
Không khí trong phòng chìm vào im lặng một lúc lâu.
Cả hai không ai nói gì hết.
Mẫn Hi chăm chăm vào bé con trên tay mình, Hoàng Ngự Vũ thì lại tập trung ngắm nhìn người trong lòng của y.
Ngắm đến ngẩn người ra, không còn biết xung quanh mình có những thứ gì đang diễn ra.
Nhìn hắn như thế này, y không biết từ chán viết thế nào nữa.
Mãi cho đến khi Ngọc Trúc chìm sâu vào giấc ngủ, Hoàng Ngự Vũ mới nhớ ra mình có chuyện cần bàn với hắn.
- À, phải rồi.
Cái đứa hôm trước đến đây ấy, sao ngươi không giao cho nó một công việc gì đó ổn định nhỉ?
Không nhắc thì thôi chứ nói đến thì đây chả khác gì đụng vào vảy ngược của hắn.
Chuyện ngày hôm đó y bênh nó hắn không nói tới thì cũn thôi đi, bây giờ ra mặt bảo hắn cho nó một công việc trong phủ.
Nói vậy mà nghe được thì cũng hay đấy.
Đối diện với tình huống này, Mẫn Hi nhíu mày, tỏ vẻ không được vui: "Thì sao? Muốn tìm lí do giữ tiểu tình lang nuôi từ bé của ngươi lại một cách hợp pháp à?"
"Không phải." - Y tiến lại ôm lấy hắn.
- "Ta thấy đứa nhỏ đó có vẻ sáng dạ.
Nếu giữ nó lại ít nhiều gì cũng sẽ có lợi cho ngươi."
- Lợi? Ta thấy trước mắt mỗi ngày nhìn mặt nó là muốn lên máu rồi đó!
Hắn bĩu môi.
Thật tình mà nói không phải hắn bắt nạt trẻ con mà do thái độ của nó hôm đi xin việc làm hắn không chịu được, đâm ra hắn có ác cảm với thằng nhỏ.
Với cả hắn không thích có gia nô nam tuổi còn nhỏ hoặc chỉ hơn con gái mình số tuổi dưới 10.
Còn lí do á, tự nhiên không thích thôi! Nhà này tôi chủ mẫu, tôi có quyền.
Chuyện này Hoàng Ngự Vũ cũng không hẳn là không biết, có điều nó chả có gì đáng nói cả.
Mẫn Hi của y không phải loại thích kiếm chuyện vô lý nên cũng không để ý lắm.
Tuy nhiên theo những gì y quan sát được mấy ngày qua thì nó là đứa chịu khó học hỏi, dù tuổi nhỏ nhưng ý chí lại không nhỏ, đã thế còn không hề nhút nhát tí nào: "Ngươi thử mở lòng ra một lần xem, biết đâu mọi thứ sẽ khác."
Mẫn Hi chỉ gật đầu, đoạn cũng chả buồn nói thêm gì nữa.
Hoàng Ngự Vũ xưa nay chưa từng làm việc gì vô ích, y đã muốn giữ đứa nhỏ đó lại ắt hẳn là có lí do.
Dù sao trước giờ những lần hắn nghe theo y đều không mang lại kết quả xấu, lần này cứ nghe thử xem sao, dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ con, có lẽ sẽ không gây ra hoạ lớn mấy.
....!
Hôm nay là một ngày nhàm chán.
Tính đi tính lại thì cũng đã được 4 ngày kể từ khi hắn xin nghỉ phép.
Mới đó mà nhanh thật, mấy chốc nữa lại phải vác mông đi làm lại.
Thâm tâm thì không muốn đi chỗ thị phi đó đâu nhưng cúp thì chết đói, thành ra phải cố mà đi.
Hiền nhân đã dạy rồi, đừng có mà làm trái:
Cần lao vi tiên thủ
Năng cán dĩ đắc thực.
Vì thế, lao động là chân ái, cơ mà để hắn nghỉ nốt đã.
Gạt qua đám mệt mỏi với cơn tiền đình mỗi ngày lên triều phải gánh, hắn hiện tại tận hưởng giây phút yên bình khi không phải nghĩ tới bất cứ chuyện gì trên triều, yên tâm dưỡng thương.
Hắn nằm dài trên ghế quý phi, bên cạnh là một cái bàn nhỏ, trên đó để cái tô đựng vài ba trái vải thều được bóc sẵn.
Mẫn Hi nằm nghiêng, do phải tránh cử động tay trái mà dùng nó để giữ lấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình ngược luyến mà hắn sai Nghi Thái đi mua về ban sáng, tay còn lại lười biếng lấy một quả bỏ vào mồm nhai cho đỡ buồn.
Hắn gối đầu lên cái đệm nhỏ, vừa ăn vừa đọc.
- Cô nhớ cho kĩ, hôn sự hôm nay là do song thân định mà thành, ta căn bản không có tình cảm với cô.
Bàng gia chỉ cần bụng của cô sinh được con trai, không được thì cứ chuẩn bị tâm lý chờ hưu thư đi.
Nam chính trong quyển này cũng thật lạnh lùng tàn nhẫn.
Làm thế nào lại có thể nói như vậy với tân nương mình vừa cưới về nhỉ? Mẫn Hi nghĩ thầm, sau này con gái hắn mà vớ phải thằng nào như này thì bố nó có là công hầu gì hắn cũng đốt cháy cái nhà đó.
Tổn thương công chúa nhỏ của hắn chính là chuyện mà Phác Mẫn Hi hắn không thể bấm bụng cho qua nhất.
Có lẽ vì mải mê vào cuốn tiểu thuyết quá mà hắn không hề để ý tới việc tên hầu hắn ghét hiện đang hầu hạ tại thư phòng này.
Đứa nhóc đó đang cố gắng sắp xếp mấy quyển sách của hắn, do số lượng nhiều quá mà có phần gây nên một vài khó khăn cho nó.
Song, bé con nặng nhọc như vậy nhưng chủ của nó lại không mảy may để tâm.
Hắn chỉ chăm chăm vào nội dung cuốn truyện của mình.
Vừa cắn vải vừa đọc, hương vị ngọt ngào tan trong miệng, khiến hắn bất giác đọc vài câu thơ.
"Thập lý nhất trí phi trần hôi
Ngũ lý nhất hậu binh hỏa thôi" (1)
Ngọc thủ cầm quả vải nhìn một hồi rồi lại ăn tiếp.
Bỗng chợt hắn nghe bên tai mình tiếng hồi đáp.
"Điên khanh phó cốc tương chẩm tạ,
Tri thị lệ chi long nhãn lai."
Người trong phủ này biết chữ có Nghi Thái, hắn với Hoàng Ngự Vũ nhưng với trình độ của Nghi Thái thì không thể nào đọc được thơ.
Huống chi bây giờ nó đang ở ngoài quán với Hoàng Ngự Vũ, vậy nên hai người này là không thể nào.
Loại trừ luôn cả Vạn Phương vì thằng này đang đi trông Ngọc Trúc thì chỉ còn mỗi đứa hầu hôm trước hắn "chấp nhận" cho ở lại phủ.
Cơ mà nó cũng chỉ là một đứa bé, làm sao đọc được bài thơ cổ này?
"Phi xa khóa sơn cốt kỳ hải.
Phong chi lộ nghiệp như tân thái."
Hắn ngồi dậy, thấy nghi ngờ nên đọc tiếp hai câu thơ nữa.
Không để hắn chờ lâu, rất nhanh đã có tiếng đáp lại lời hắn.
"Cung trung mỹ nhân nhất phá nhan,
Kinh trần tiễn huyết lưu thiên tải."
Hắn không đọc tiếp nữa, ngồi đó ngẫm nghĩ một lúc.
Cái giọng này đúng thật là giọng trẻ con, trong phủ hắn thì có mỗi đứa hầu này là con nít mà biết nói.
Hắn không hiểu, là