Đồng Phục Mùa Hè

Chương : 8


trước sau

Ngày nào tôi cũng lên lớp như ngày nào.

Nhưng từ khi đổi chỗ, tôi cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lục Dã con người này, trông thì rất hung dữ, nhưng nếu bạn không chọc vào cậu ta, cậu ta cũng sẽ không trêu chọc bạn.

Vì muốn phân chia rõ ranh giới, tôi đã kẻ một đường phân cách ở giữa bàn.

"Đồ của ai cũng không được để quá vạch này, nếu quá thì món đồ đó sẽ thuộc về đối phương"

"Được", Lục Dã đồng ý rất là nhanh gọn.

Một giây sau, cậu ấy liền ném tập vở bài tập vật lý của cậu ấy qua chỗ tôi, cười nói: "Thành của cậu rồi đó"

"Làm giúp tôi đi"

"Cậu..."

"Hôm nay không được đụng vào bàn ghế của cậu, ngày mai lại kẻ vạch phân cách, đồ đạc thì không được để quá vạch, Lục Dã tôi là loại người nghe lời như thế sao?", cậu ấy hỏi ngược lại tôi.

"Vậy cậu muốn thế nào?"

"Tôi làm theo yêu cầu của cậu, thì cậu phải giúp tôi làm bài tập", khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, "Cậu không thể lúc nào cũng chiếm lợi từ tôi được, đúng chứ?"

"Tất nhiên là, con người tôi hào phóng, nếu cậu nhất quyết muốn chiếm, tôi cũng không ngại làm một món lợi"

"Tôi làm bài giúp cậu là được chứ gì!“, tôi cầm lấy tập vở bài tập của cậu ấy, chỉ vì muốn cậu ta đừng nói thêm điều gì nữa.

Tôi ngầm nhận định, rằng tôi căn bản chẳng thể nào nói lại cậu ấy.

Tôi hì hục làm bài, đến nỗi mồ hôi đầm đìa trên trán, cậu ấy cũng không thèm
ngủ nữa, mà trưng bộ mặt hài lòng nhìn tôi làm tay sai cho cậu ấy.

"Chữ của cậu"

"Sao hả?"

"Chữ đẹp quá, không giống do tôi viết"

"Á..."

"Cậu phải làm thế này...", cậu ấy ghé sát lại, tay cầm lấy bút của tôi, vẽ vài đường trên giấy rồi nói, "Font chữ bác sỹ, đã hiểu chưa?"

Cậu ấy kề thật gần, gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi nóng từ khuôn ngực cậu ấy, tim tôi cũng bất giác thúc nhanh từng hồi.

"Cậu...Cậu quá vạch rồi kìa", tôi nhanh chóng bình ổn lại nhịp thở, rồi nhắc nhở cậu ấy.

"Rồi sao?”, cậu ấy liếc vạch phân cách một cái, rồi nói: "Bây giờ tôi đã thuộc về cậu rồi nhỉ?"

Tôi bị dọa đến đứng hình, rồi lặng lẽ cúi đầu xuống làm bài, không dám nói thêm một lời nào nữa.

Cậu ấy ngồi về chỗ, cả người lười nhác mà ngả vào bức tường bên cạnh.

Bầu không khí lúc này thật là vi diệu.

Truyện convert hay : Tiên Tôn Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện