Một thời gian trôi qua, mấy con sói con đều đã mở mắt. Qua thêm một đoạn thời gian nữa là có thể cho chúng nó ăn đồ rắn.
Gần đây Trương Mạc cảm thấy bị áp lực hơi lớn. Tất nhiên không phải vì hầu hết thời gian nhóm sói con đều thích làm nũng với Đông Phương mà đối với hắn lại có chút khinh thường. Tuyệt đối không vì lý do này… Trên thực tế, Trương Mạc nghĩ về chuyền tiền bạc. Lúc trước khi rời Hắc Mộc Nhai đúng là mang theo khá nhiều, mua chỗ ở cùng một số đồ dùng xong cũng còn lại không ít, nhưng Trương Mạc cùng Đông Phương Bất Bại đã thương lượng đem đống bạc đó làm tiết kiệm cho trường hợp khẩn cấp, còn sinh hoạt bình thường thì dựa vào tiền bọn họ tự kiếm được. Tình trạng hiện giờ lại là hơn năm miệng ăn, hơn nữa trong tương lai có thể có 5 miệng chỉ ăn thịt.
Trung tuần tháng tư, cây liễu trong viện đã đầy màu xanh.
Trong phòng thường chỉ có hai người, giờ phút này lại có bốn người.
“Trương Mạc, ta thấy ngươi chăm sóc bọn nó cũng không tệ, ta cũng nên tặng bọn nó cho ngươi nuôi luôn.” Bàn tay Hoắc lão sờ sờ con sói con lớn nhất, trên mặt là vẻ mặt khẳng khái hào phóng.
Trương Mạc đương nhiên thấy được oán hận trong đôi mắt của Hoắc lão, nhưng hắn làm như không nhìn thấy. Trải qua giáo dục của Hoắc Khải, chắc chắn Hoắc lão nhân không có cách mang mấy con sói nhỏ về.
Ánh mắt Đông Phương Bất Bại vẫn chăm chú vào bàn tay đang vuốt ve sói nhỏ của Hoắc lão, Trương Mạc có cảm giác cái tay kia chắc sắp bị ánh mắt như kim đâm thành con nhím.
“Khụ khụ, Hoắc lão, ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh. Ngài nếu không còn chuyện gì nữa, ta tiễn ngài về?”
Nhất thời, trên mặt Hoắc lão nhân các loại biểu cảm nghiêng cùng một chỗ, viết lên mấy chữ to – không thể tin ngươi là người qua sông đoạn cầu như vậy!
Khóe miệng Trương Mạc run rẩy rất nhỏ, vẫn mỉm cười với người hầu đi theo Hoắc lão nhân nói: “Mau đỡ lão gia tử nhà ngươi đi về đi, ta tiễn.”
Người hầu kia lên tiếng, vì thế Hoắc lão nhân liền tâm không cam lòng không muốn mà đi ra cửa.
Trương Mạc tiễn Hoắc Kim Đỉnh, lúc quay lại đã thấy mấy con sói con đang ở trong lòng Đông Phương làm nũng.
“A, lúc này thật có tinh thần.” Trương Mạc đi tới trước giường, ôm lấy con sói con lớn nhất. Trong năm con sói nhỏ, chỉ có con này là thân cận với Trương Mạc.
Sói con kêu ô ô một tiếng vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm mặt Trương Mạc, giây tiếp theo đã bị Đông Phương Bất Bại ôm vào trong ngực.
Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng túm túm lỗ tai sói con, ánh mắt nhìn Trương Mạc.
“Ngươi tìm được việc gì ở ngoài vậy?”
Trương Mạc do dự, nói: “Không có gì đặc biệt, cũng chỉ là thầy dạy võ mà thôi.”
Đông Phương Bất Bại không cao hứng hừ một tiếng, nói: “Ngươi gần đây mang về rất nhiều tiền công, sao làm thầy dạy võ lại có thể làm nhiều tiền như vậy?”
“Khụ, nhà kia… cũng có tiền.”
Đông Phương Bất Bại không nói gì nữa, thần sắc trên mặt lại thể hiện rõ không tin.
Trương Mạc cười khổ một tiếng, nói: “Củi trong phòng bếp không còn nhiều, ta ra ngoài mua một chút rồi về.”
Nói xong, hắn xoay người ra khỏi phòng. Lại không thấy được bóng dáng Đông Phương Bất Bại trong phòng dõi theo hắn đột nhiên khẽ thở dài.
Gần đây hắn kiếm được nhiều tiền hơn là điều đương nhiên.
Lúc trước Hoắc gia cũng đề cập qua việc mời Trương Mạc tiếp tục làm cho Hoắc gia, nhưng Trương Mạc từ chối. Hoắc gia thật ra cũng không có quá nhiều việc để hắn làm. Nhận trợ
giúp của người khác, chỉ nên nhận một, hai lần, nhiều hơn sẽ là lợi dụng nhân tình. Ngày đấy Trương Mạc đang đi trên đường, lại đụng phải hai thiếu gia không nên thân của Lí gia. Nghe nói hai vị thiếu gia thích xem người đấu võ, dưới tay có rất nhiều nhân vật lợi hại, chỉ cần đánh thắng một ván là có thể có 20 lượng bạc.
…Vì thế, Trương Mạc kiếm được nhiều tiền hơn.
Tiền kiếm được nhiều hơn nhưng cũng bị thương ngày càng nhiều hơn. Trương Mạc vác một bó củi to trên lưng trở về, trên đầu đổ một đống mồ hôi lạnh. Lần trước không cẩn thận bị người đâm một phát trên lưng, đến bây giờ cũng không lành.
Đi dọc đường nhỏ tới cửa nhà, Trương Mạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghĩ chờ một lát nữa phải đi gặp thầy thuốc.
Thời điểm Trương Mạc vào nhà Đông Phương Bất Bại đang đứng phía trước cửa sổ, lơ đãng nhìn đến phía sau lưng Trương Mạc, ánh mắt bỗng dung trợn to. Trương Mạc chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, chính hắn đã bị thổi tới trên giường.
“Xoạc” một tiếng, áo sau lưng bị xé mở, Trương Mạc xấu hổ vài giây rồi muốn rời đi nhưng hắn làm sao có thể là đối thủ của Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm vết thương đen tím còn đang chảy máu ở sau lưng Trương Mạc, nửa ngày mới nói ra tiếng hỏi: “Ai làm việc này?”
Ngữ khí thật bình thường, nhưng Trương Mạc như thế nào lại cảm thấy được có chút quái dị.
“Không có gì, ta lập tức đi tìm thầy thuốc.”
“Ai làm việc này?” Ánh mắt không thay đổi, ngữ khí không thay đổi.
“Thật sự là không liên quan…” Trương Mạc nói, lại bị ánh mắt của Đông Phương Bất Bại làm cho không nói được nữa.
Đông Phương Bất Bại không nói gì nữa, ánh mặt lại nhìn về lưng Trương Mạc, đột nhiên vươn tay lên nhẹ nhàng vuốt, làm Trương Mạc hít sâu một phát.
“Ngươi rốt cuộc đang làm gì, không thể nói cho ta biết sao?” Đông Phương Bất bại giống như là lầm bầm lầu bầu, nhỏ giọng nói.
Trương Mạc phi thường rối rắm, nếu Đông Phương tỏ ra lãnh ngạnh thì không tính. Hắn lại không thể nào chịu nổi vẻ mặt ủy khuất như vậy của Đông Phương Bất Bại, mỗi lần nhìn thấy đều không thể nhịn được mà cảm thấy hắn đã làm một tội ác tày trời.
“Được rồi, được rồi, ta nói!” Trương Mạc giận dữ nói.
Đông Phương Bất Bại cũng không sốt ruột, đứng dậy đến ngăn tủ mân mê nửa ngày, lấy ra một một cái hòm vàng nho nhỏ.
“Đây là cái gì?” Trương Mạc tò mò hỏi.
Đông Phương Bất Bại không để ý hắn, lấy một chút vật thể dạng cao màu nâu từ trong hòm nhỏ, nhẹ nhàng bôi lên lưng Trương Mạc.