Đông Phương Đã Bạch

Đến nơi


trước sau

Khách điếm ở Hân thành luôn luôn khá nổi tiếng, nên tuy hai người Hoắc Hạng muốn đi vội vẫn bớt thời gian ở đây ăn cơm.

“Ngươi có nghe nói không? Nhạc chưởng môn mời nhân sĩ các phái đến Hoa Sơn chiêm ngưỡng tuyệt thế võ học trong động Tư Quá Nhai.”

“Đã nghe rồi, nhưng Nhạc chưởng môn thực sự hào phóng như vậy sao?”

“Ta cũng thấy hắn quá quân tử… Hừ, không biết hắn ở trên giường với lão bà có phải cũng quân tử như vậy hay không!” Vài người tế mi lộng nhãn cười rộ lên.

“Được, hắn hào phóng hay quân tử cũng không liên quan đến phái nhỏ chúng ta, uống rượu uống rượu!”

......

Giọng mấy người kia rất lớn, có mấy thế gia đệ tử bộ dáng ngay thẳng lộ ra sắc mặt giận dữ, chỉ sợ là sẽ lập tức đứng lên giằng co vài câu.

“Tiểu nhị?” Một thanh niên một thân bạch y ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi gọi một tiếng, tiểu nhị liền chạy nhanh tới.

“Xú tiểu tử, ngươi mời khách, ta ăn gì cũng được.” Nam tử mặc tử y ngồi chung với thiếu niên nói xong, tự nhiên uống nước trà xanh trên bàn.

Hoắc Hạng bĩu môi, nhưng cũng không nói gì, gọi vài món đồ ăn nổi tiếng rồi cho tiểu nhị đi.

Trương Mạc không để ý lời lẽ đầy ghen tị của mấy người bên kia, chỉ nhớ kĩ từ “Nhạc chưởng môn” trong câu đầu tiên. Tuy đã nói không liên quan đến chuyện giang hồ nữa nhưng ít nhiều cũng phải nắm bắt được tình hình phát triển. Hiện tại xem ra Nhạc Bất Quần cũng đã bắt đầu có động tác, cũng hình như bắt đầu từ lúc này Nhật Nguyệt thần giáo cùng Ngũ nhạc phái sống chết với nhau. Không biết mùa hè năm nay bao nhiêu người sẽ chết, Trương Mạc cảm thấy có chút tiếc hận. Đông Phương Bất Bại ngồi trong phòng lại không có tâm tư làm gì.

Mấy con sói con đã có thể đi nhưng vẫn là mấy quả cầu trắng nho nhỏ. Cả người mấy con sói nhỏ đều là lông trắng rậm rạp nhưng nhìn kỹ sẽ có vài chỗ không giống nhau. Trương Mạc và Đông Phương Bất Bại đã đặt tên cho chúng nó, lần lượt là Đại Mạc, Tiểu Mạc, Đông Phương, Tiếu Tiếu và Tiểu Bạch.

Cơ thể Đại Mạc lớn hơn một chút so với các con khác, không dính người, tính cách kiêu ngạo, rất nghe lời Đông Phương Bất Bại.

Tiểu Mạc rất thích dán Đông Phương Bất Bại, chỉ cần không vào thời gian ăn cơm ngủ nghỉ thì bình thường nó đều nằm úp sấp bên người Đông Phương.

Đông Phương đích thực là con sói cái thanh tú, màu sắc lông đặc biệt trắng noãn.

Tiếu Tiếu rất hoạt bát, cũng là cái, từ lúc có thể đi ra đường thường rất thu hút các con khác.

Tiểu Bạch là một con đực đáng yêu, thích Đông Phương Bất Bại, lại càng thích Trương Mạc, thường xuyên tìm cơ hội để liếm mặt Trương Mạc. Giờ phút này Tiểu Mạc đang ghé vào bên cạnh Đông Phương Bất Bại, nhẹ nhàng cắn tay áo y. Đông Phương Bất Bại cúi đầu sờ sờ đầu Tiểu Mạc, lẩm bẩm, “Ta vẫn lo lắng, chúng ta đi tìm hắn được không?”

Không ai trả lời. Đông Phương Bất Bại thở dài, cầm lấy xiêm y đã làm được một nửa bên cạnh rồi đứng lên, mặt tỏ vẻ không để ý chút nào.

____________

Ở ngoài trăm dặm, Hoắc Hạng vừa ăn lại tự hỏi vấn đề hai nam nhân ở cùng nhau như thế nào. Thẳng đến khi Trương Mạc không nhìn nổi sắc mặt rối rắm của hắn, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Ngươi muốn nói cái gì sao?”

“…Không có a.” Hoắc Hạng thiện
lương trong lòng nghĩ muốn, cơ mà Trương tiên sinh sẽ ngượng ngùng nói đi. Lập tức một ý nghĩ xuất hiện trong đầu: Ngượng ngung mới là lạ! Ngượng ngùng mà có thể nói thẳng ra bọn họ là… tình nhân!

Trương Mạc mỉm cười gật gật đầu, không cho… Hoắc Hạng cơ hội để hỏi nữa.

Sau năm ngày xóc nảy, hai người rốt cục cũng tới Hàng Châu.

Khi xe ngựa vào cửa nhà của Hoắc gia ở Hàng Châu, Trương Mạc thò đầu ra khỏi cửa xe nhìn nhìn tìm hiểu rồi mới xuống xe. Vừa thấy không có gì đáng lo thì lại bị quy mô của Hoắc gia dọa.

Hai người đi một đường thẳng, còn chưa tới sảnh chính đã nhìn thấy Hoắc Kim Đỉnh ngồi trên ghế ở đằng xa.

“Trương Mạc, đi đường vất vả rồi.” Hoắc Kim Đỉnh thích ý híp mắt lại.

“Không khách khí, ta chỉ cần biết thù lao không thấp là được.” Trương Mạc tùy ý ngồi vào một bên.

“Khụ, sẽ không thiếu tiền của ngươi.” Hoắc Kim Đỉnh lắc đầu, “Vừa gặp đã nói đến tiền, thật là vô tình a.”

“Được, Hoắc lão nhân, cũng không phải ra vẻ thâm tình đại nghĩa đối với ta. Nói đi, muốn ta làm gì?”

Hoắc Kim Đỉnh nghe vậy liền ngồi thẳng dậy, thật sự mở miệng nói, “Lần này thật sự là không phải ‘bóc lột’ ngươi mà.” Bóc lột, từ này học được từ Trương Mạc.

“Ngài cũng biết ngài đã từng ‘bóc lột’ ta a!”

“Khụ khụ, nói việc chính,” Hoắc Kim Đỉnh bảo tỳ nữ rót trà, mở miệng nói, “Tiểu Hạng chắc là đã nói qua với ngươi ta tính toán mở mấy nhà điếm.”

“Điều này ta đã biết.” Trương Mạc nhận trà tỳ nữ bưng tới, nói cảm ơn.

“Nhưng vấn đề là, ta không sinh nhiều con như vậy.”

Trương Mạc suýt nữa phun ngụm trà trong mồm ra, Hoắc Kim Đỉnh thật vô tội mà nhìn hắn.

“Cho nên là?” Trương mạc oán thầm nếu Hoắc Khải cũng ở đây thì có hộc máu không.

“Cho nên muốn mời ngươi đến hỗ trợ. Ngươi làm người rất được,” Hoắc Kim Đỉnh liếc mắt xem xét hắn một cái, “Mặc dù có lúc cũng không giống như vậy, khụ, nhưng ta vẫn tin tưởng ngươi. Ta muốn mời ngươi giúp ta quản lý hai nhà điếm, ý của ngươi như thế nào?”

Trương Mạc không nói gì cả nửa ngày, Hoắc Kim Đỉnh qua sát hắn, mở miệng thu hút sự chú ý của hắn, “Thù lao rất nhiều. Tiền thu vào của hai nhà điếm đều cho ngươi tính toán quản lý, mặt khác ta cũng chuẩn bị cho ngươi một tòa nhà, tuy không lớn lắm nhưng so với gian nhà kia của ngươi thì ít nhất cũng to hơn gấp đôi. Thế nào?”

Trương Mạc nhìn Hoắc Kim Đỉnh, mỉm cười nói, “Điều kiện của ngươi rất quyến rũ. Nhưng chuyện này ta phải thương lượng với Đông Phương.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện