Tuy có tố chất tâm lý của sát thủ chuyên nghiệp, lúc khôi phục thần trí, Trương Mạc cũng không khỏi kinh hãi.
Chỉ nhìn thấy cách chỗ hắn không xa có bốn người đang vây công một người quần áo đẹp đẽ, nhìn như nữ tử nhưng không có khí độ của nữ tử. Trong bốn người vây công có một người mặt chữ điền, mày kiếm bạc thần, kiếm pháp rất tốt, một nữ tử có dung mạo tú lệ tuyệt luân, hai người còn lại tuổi hơi lớn nhưng võ công cao siêu. Mà người bị vây công ở giữa lại không rơi vào hạ phong, dáng người y cực nhanh, Trương Mạc chỉ thấy một thân ảnh màu hồng bay qua bay lại.
Nghĩ một chút, Trương Mạc kinh ngạc phát hiện đây đúng là cảnh tượng Đông Phương Bất Bại bị giết. Còn không kịp tự hỏi vì sao mình lại ở đây thì hắn thấy nữ tử xinh đẹp tuyệt trần kia, cũng chính là Nhậm Doanh Doanh liếc về phía hắn, hơn nữa dường như bị sửng sốt bởi ánh mắt của Trương Mạc. Hắn cũng muốn chạy nhưng hiển nhiên tình huống không cho phép. Nhậm Doanh Doanh lập tức nhíu mi, nàng quay đầu nhìn Đông Phương Bất Bại đang chiếm thế thượng phong rồi khẽ nâng kiếm bước về phía Trương Mạc. Hắn cũng không ngốc đến nỗi nghĩ rằng nàng đến chỗ hắn để nói chuyện phiếm. Tuy rằng không biết vì sao Nhậm Doanh Doanh lại đi tới chỗ hắn, nhưng Trương Mạc nghĩ rằng nếu nàng muốn lợi dụng hắn thì sẽ không dễ dàng như vậy. Tuy Trương Mạc không luyện đại pháp thần công gì đó nhưng thân thủ cũng là của một sát thủ hàng đầu.
Nhậm Doanh Doanh đi tới chỗ hắn, đột nhiên tay trái cầm kiếm hướng về vai phải của Trương Mạc. Hắn xoay người tránh kiếm, nhanh chóng giơ tay phải bắt lấy cổ tay của Nhậm Doanh Doanh, tay trái lấy vũ khí của nàng. Trong lúc Nhậm Doanh Doanh còn không phản ứng được thì kiếm đã đặt trên cổ nàng. Trương Mạc nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Nhậm Doanh Doanh, nở nụ cười ôn hòa.
Bốn người đang đánh nhau đằng xa dừng lại, Trương Mạc nghe thấy Lệnh Hồ Xung kêu to “Doanh Doanh!” Mà Đông Phương mặc hồng y ở giữa cũng nhìn hắn do dự hô: “Liên đệ…”
…Y vừa gọi hắn là gì?
Trên bầu trời một con quạ đen bay qua.
“Dương Liên Đình! Ngươi buông Doanh Doanh ra!” Lệnh Hồ Xung vừa tức giận vừa hô to.
“Họ Dương kia! Ngươi làm vậy mà có thể xưng là hảo hán ư!” Nhậm Ngã Hành gầm lên.
“Các ngươi cũng thật bá đạo, nha đầu này tới chỗ ta muốn chém ta để làm phân tâm Đông Phương, việc này lại không đê tiện ư? Ta cũng chỉ gậy ông đập lưng ông thôi.” Trương Mạc trào phúng cười, quyết định tạm thời không tìm hiểu vì sao hắn lại trở thành tiểu nhân Dương Liên Đình. Nếu như hắn đã ở đây thì sẽ tuyệt đối không để Đông Phương phải chịu ủy khuất lần nữa.
“Liên đệ, ngươi học võ công khi nào vậy, sao không nói cho ta biết?” Đông Phương Bất Bại phiêu phiêu bay đến chỗ hắn. Trương Mạc bất đắc dĩ nở nụ cười, nghĩ nghĩ, đột nhiên nghiêm túc hỏi, “Đông Phương, ngươi còn muốn ngôi vị giáo chủ này không?”
Đông Phương Bất Bại sửng sốt, lập tức túm lấy ống tay áo Trương Mạc, “Liên đệ, ý của ngươi là gì?”
“Ngươi có bằng lòng bỏ ngôi vị này, theo ta rời khỏi Nhật Nguyệt thần giáo không?” Trương Mạc trên mặt thì trấn định bình tĩnh nhưng trong lòng lại do dự. Mặc dù hắn không biết vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, nhưng giang hồ hay trận đánh này đều không liên quan đến hắn. Hắn khẳng định sẽ không làm Đông Phương vì hắn mà chết, nhưng vẫn cảm thấy không nên thay đổi nội dung vở kịch. Từ nay về sau cứ để Nhậm Ngã Hành làm giáo chủ, còn việc sau này Nhậm Ngã Hành trở nên cuồng vọng ương ngạnh, tự đi tìm chết lại càng không phải vấn đề của hắn.
“Liên đệ, ngươi không sao chứ?” Đông Phương Bất Bại phát hiện dường như Dương Liên Đình này thay đổi rất nhiều, “Có phải không khỏe không?”
“Ta không sao. Đông Phương? Ngươi có đi theo ta không?” Trương Mạc cầm lấy tay của Đông Phương Bất Bại, nói.
“Được được được, ta đi cùng Liên đệ. Liên đệ đi chỗ nào ta đi chỗ đó.” Đông Phương Bất Bại giống như dỗ trẻ con mà vỗ vỗ tay Trương Mạc.
Trương Mạc cảm thấy trong lòng thật ấm áp, hắn rốt cục cũng có bạn bên người. Hắn hạ kiếm khỏi cổ Nhậm Doanh Doanh, nhẹ giọng nói, “Ngươi nhanh đi đi.”
Nhậm Doanh Doanh nghi
hoặc, lại không dám chậm chạp mà bước nhanh về phía đối diện.
“Đông Phương, ta đi xử lý việc này.” Trương Mạc đi về phía trước vài bước, nhìn về phía Nhậm Ngã Hành, “Nhậm Ngã Hành, mục đích của ngươi khi đến đây hôm nay ngươi cũng biết mà ta cũng biết, chúng ta công bằng nói chuyện.”
“Tên tiểu nhân họ Dương kia, lời ngươi nói lão tử khinh thường không muốn nghe!” Nhậm Ngã Hành cười lớn một tiếng, “Đông Phương Bất Bại, chỉ cần tên tiểu nhân họ Dương này bên người ngươi thì ngươi ngay cả nói cũng không sao? Thật nực cười!”
“Ngươi!” Thân ảnh hồng phấn của Đông Phương Bất Bại định tiến lên, lại bị Trương Mạc chặn lại.
Trương Mạc nở nụ cười trấn an đối phương, rồi mới quay đầu nhìn về phía Nhậm Ngã Hành, “Thật ngại, không muốn nghe thì ngươi cũng tạm thời nghe một chút đi.”
“Đại tiểu thư, ngươi cũng nói, vài năm nay Đông Phương đối đãi ngươi vô cùng tốt. Hắn để lại mạng cho ngươi, tôn ngươi làm ‘Thánh cô’, đây cũng tính là một ân tình đi?” Trương Mạc chú ý ở đáy mắt Nhậm Doanh Doanh hiện lên một tia do dự, trong mắt hắn hiện lên ý cười.
“Lệnh Hồ Xung, ngươi là vì Doanh Doanh nên mới đến hỗ trợ, nhưng ta cam đoan sẽ không làm Doanh Doanh bị thương, ngươi có hiểu được không?”
“Hướng Vấn Thiên, ta kính trọng sự trung thành của ngươi đối với Nhậm Ngã Hành, cũng hy vọng ngươi có thể trung thành đến cùng.” Không để ý sắc mặt quái dị của Hướng Vấn Thiên, Trương Mạc chuyển hướng về Nhậm Ngã Hành.
Nhìn Nhậm Ngã Hành một lúc lâu, Trương Mạc chậm rãi mở miệng nói, “Nhậm Ngã Hành, mặc kệ ngươi có phủ nhận thế nào, võ công Đông Phương cao hơn ngươi là sự thật. Nguyên bản các ngươi có phần thằng là do ta không có võ công. Đáng tiếc giờ các ngươi cũng thấy được, trước mắt các ngươi không có phần thắng. Ngươi còn muốn đấu đến cùng sao?”
Nhậm Ngã Hành nhìn hắn vài giây, đột nhiên mở miệng, “Dương tiểu tặc, ngươi cũng biết ta đã ở đáy Tây Hồ mười hai năm nay, lại hết sức liều mạng nhẫn nại, vì cái gì chứ?”
Trương Mạc không nói gì, một lúc lâu mới nói, “Có lẽ là vì còn trông ngóng có một ngày giết Đông Phương Bất Bại, lấy lại ngôi vị giáo chủ.”
“Đúng vậy! Vậy ngươi nói xem, nếu ngươi ở vị trí của ta, liệu có cam tâm không?”
Trương Mạc lắc đầu rồi quay lại nhìn Đông Phương. Bỗng nhiên lại quay lại, thần tình như thật sự hiểu Nhậm Ngã Hành, mở miệng: “Ta không phải ngươi, tất nhiên không biết mười hai năm này ngươi sống như thế nào. Nhưng chỉ cần tưởng tượng ta cũng biết, nhẫn nhịn mười hai năm là chuyện không thể nào thay đổi. Là ta tự cho là đúng.” Hắn cúi đầu, mơ hồ nhớ tới chính mình đã từng trải qua. Ngẩng đầu lên, lại vạn phần kiên định mở miệng, “Ngươi hận Đông Phương Bất Bại, nhưng hắn biến thành bộ dạng này còn chưa đủ sao? Bị các ngươi biến thành yêu quái, bên người kể cả một người thật tình đối xử tốt với hắn cũng không có. Cho dù là ta thì quá khứ cũng chỉ là lợi dụng tâm tình của hắn! Bên cạnh ngươi còn có Hướng Vấn Thiên trung thành, có con gái kính yêu ngươi, còn có con rể không tồi…” Trương Mạc đứng thẳng thân mình, cúi đầu với Nhậm Ngã Hành, “Hiện giờ ta chỉ muốn mang Đông Phương ẩn cư núi rừng, đem mọi sự tình của Nhật Nguyệt thần giáo phó thác cho ngài, mong ngài quay về làm giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo! Cũng mong mọi người chỉnh đốn tốt chuyện nội vụ của giáo, cho hai người chúng ta đi!”