Đông Phương Đã Bạch

Ngụ lại


trước sau

Cơm trưa thật sự… Trương Mạc nghĩ nếu dùng từ khiếp sợ để hình dung thì có thích hợp không?

Nếu đây là đồ ăn mà hồi trước Đông Phương Bất Bại thường ăn thì những ngày sau khi Đông Phương theo hắn rời Hắc Mộc Nhai chẳng phải sẽ dùng từ bi thảm để hình dung sao? Trước mắt lên trước là ba món mặn một món canh, Trương Mạc nhìn bày biện cùng mùi hương, tâm niệm đây không phải thức ăn người thường có thể ăn. Ai ngờ bọn họ còn chưa động đũa, quản gia lại bưng ra một cái khay, trên khay lại có thêm ba bốn món ăn, còn cả một đĩa cá hấp.

Trương Mạc ăn thử mấy miếng liền phát hiện tất cả đều rất mỹ vị. Càng mỹ vị thì cảm giác khó chịu trong lòng hắn càng tăng lên.

Khi đó hắn biết Đông Phương Bất Bại sẽ bị giết cho nên cảm thấy chỉ cần mang y ra khỏi nơi đó là đã tốt rồi. Nhưng ở bên y những ngày nay mới bắt đầu cảm thấy người này đáng giá được những thứ tốt nhất. Mà chính mình lại không cung cấp được…

“Thế nào vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Đông Phương Bất Bại nhìn sắc mặt phiếm khổ của Trương Mạc.

“Không phải, đồ ăn ngon lắm.” Trương Mạc cười cười nhìn Đông Phương, lại cúi đầu ăn cơm.

Đông Phương Bất Bại không nói gì nhưng lại hạ đũa.

“Không ăn sao?” Trương Mạc gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát Đông Phương Bất Bại.

“Ăn cơm ngươi làm quen rồi, bây giờ không muốn ăn cơm người khác làm.” Đông Phương Bất Bại ra vẻ không để ý nói.

…Khóe miệng Trương Mạc giật giật, trong lòng lại như có dòng nước ấm chảy qua. Hắn đương nhiên biết Đông Phương nói như vậy để cho hắn đỡ buồn.

“Mọi việc hôm nay đã xử lý xong rồi?” Sau khi ăn xong, Trương Mạc rót trà cho Đông Phương Bất Bại.

“Ừ.” Đông Phương Bất Bại dựa lưng vào ghế ngồi, cảm thấy có chút buồn ngủ.

Trương Mạc thấy sắc mặt buồn ngủ của Đông Phương, nhẹ nhàng sờ mặt y rồi đứng dậy bế Đông Phương Bất Bại vào phòng ngủ.

Tòa nhà Hoắc lão nhân tặng rất rộng, lại còn có sân, thật sự không nhỏ chút nào.

Đông Phương Bất Bại trong lúc được Trương Mạc ôm mơ mơ màng màng ngủ, đến lúc Trương Mạc đặt y lên giường mới tỉnh một chút.

“Ân?” Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy dưới thân mềm mại, nghiêng đầu nhìn thì nhận ra là chăn mới nhưng lại có hơi thở ấm áp.

“Ngủ đi.” Trương Mạc nằm bên cạnh, tay ôm Đông Phương vào lòng.

______

Đông Phương Bất Bại bị liếm tỉnh, y nhíu mày mở mắt ra chỉ thấy Tiểu Mạc ở một bên liếm y. Nhìn bốn phía cũng không thấy bóng dáng Trương Mạc.

Đứng dậy đi ra ngoài, Trương Mạc đang đứng trong sân chỉ huy Vương quản gia cùng hai người khác làm gì đó trên tường.

Nghe được tiếng bước chân, Trương Mạc quay đầu mỉm cười với y, không nói gì lại quay đầu.

“Đang làm gì vậy?” Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm mấy vật màu xanh trên tường, tò mò hỏi.

“Bí mật.” Trương Mạc mỉm cười hôn lên tai Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại trừng hắn, lại chỉ làm Trương Mạc cười ha ha.

“Đông Phương, có loại ám khí nào mà chỉ cần chạm đến địa phương định trước thì nó sẽ lập tức bắn ra không?”

“Có, ngươi cần nhiều hay ít?”

Khụ, cũng không hỏi dùng để làm gì sao?

“Khoảng 20 cái đi.” Trương Mạc suy nghĩ tẩm thêm độc dược chắc lực sát thương sẽ mạnh hơn đi.

_____

“Ngươi lại đang làm gì vậy?” Đông Phương Bất Bại nhìn bảy, tám sợi
tơ đặt lung tung trên bàn, nhíu mày hỏi Trương Mạc.

“Ngoan, lại đây.” Trương Mạc bảo Đông Phương Bất Bại lại gần, kéo y ngồi lên đùi chính mình rồi cầm lấy một sợi tơ.

“Ngươi xem, thật nhiều sợi tơ xinh đẹp a.”

Biểu tình Đông Phương Bất Bại cứng nhắc, y nhịn rồi nhẫn cuối cùng mới không ra tay bóp cổ Trương Mạc.

“Ngươi làm cái quỷ gì?” Lại nhìn thấy một đoàn tơ có vẻ bóng loáng nữa ở một bên, Đông Phương Bất Bại giơ tay cầm lấy lại cảm thấy có chút cứng, không giống sợi tơ bình thường.

Trương Mạc nhìn y đùa nghịch “sợi tơ’ kia, mỉm cười nói: “Muốn biết ta đang làm gì thì phải trả giá đắt đó.”

Đông Phương Bất Bại kinh ngạc nhìn Trương Mạc, “Trả giá đắt cái gì?”

Trương Mạc cố thể hiện ra biểu tình nghiêm túc nhưng lại không giữ được, cười nói: “Trả giá đắt chính là một mực ở bên ta cả đời.”

Đông Phương Bất Bại mỉm cười nhìn Trương Mạc chăm chú, tay lại dùng sức nhéo một cái.

“Oa, Đông Phương, quá độc ác đi!”

Không quan tâm tới phản ứng của Trương Mạc, Đông Phương Bất Bại dứng dậy đi ra cửa. 

“Tiên sinh, ở ngoài đã bố trí tốt mọi thứ theo ý ngài phân phó.” Vương quản gia báo cáo cho Trương Mạc.

“Không có vấn đề chứ? Làm rất nhanh. Tốt lắm, ngươi có việc cần làm thì đi làm đi.”

Vương quản gia làm lễ rồi đi ra.

Lúc đầu Vương quản gia nghĩ tên Dương Liên Đình này để trốn người biết hắn nên mới dùng tên giả, nhưng hiện tại, người này quả thật không phải Dương Liên Đình. Vương quản gia nghĩ vậy đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, không quan tâm hắn là ai, tóm lại hiện tại người này chỉ cần một lòng hướng về giáo chủ là đủ rồi.

Trương Mạc vội làm xong việc hôm nay, nhìn trái nhìn phải không thấy ai vì thế liền đi tìm Đông Phương.

Hậu viện, Đông Phương Bất Bại đang múa kiếm.

Trương Mạc vẫn nghĩ binh khí của Đông Phương Bất Bại đều là ngân châm, ai lại biết Đông Phương Bất Bại múa kiếm cũng nhìn đẹp như vậy. (Tác giả: đẹp mới là trọng yếu đi…)

Đông Phương Bất Bại thấy Trương Mạc, tùy tay thu kiếm đi tới.

“Như thế nào? Ngươi cần gì sao?” Giọng nói đầy bất mãn.

“Không có, nhưng hôm nay lại có người cần ta.” Trương Mạc như lấy lòng đi đến sau y, mát xa bả vai y.

“…Mặc kệ ngươi vội cái gì, cẩn thận là được.” Y thật ra cũng không muốn biết đến mức đó.

“Ta có chừng mực.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện