Đông Phương Đã Bạch

Đông Phương


trước sau

Trương Mạc nhớ rõ trong truyện đã viết, Nhậm Ngã Hành đến Hoa Sơn, chưa nói câu nào đã đột nhiên ngã xuống triền núi, sau đó không bao lâu liền chết.

Hướng Vấn Thiên giải thích là Nhậm Ngã Hành tuổi đã cao, lại bị giam khổ cực ở dưới Tây Hồ mười mấy năm, mấy năm gần đây dựa vào nội công mạnh mẽ mà tiêu trừ chân khí dị thường trong cơ thể, thật sự là đại háo chân nguyên. Lúc này vì lên kế hoạch tiêu diệt Ngũ Nhạc kiếm phái mà lại tiêu hao không ít tâm huyết. Kỳ thật là tuổi thọ đã hết.

Mấy ngày sau khi biết tin tức Nhậm Ngã Hành đã chết, Đông Phương Bất Bại có chút không yên lòng. Trương Mạc hỏi y vài lần nhưng Đông Phương Bất Bại hoặc là không để ý tới hắn hoặc là nói sang chuyện khác, nếu không liền yên lặng không nói gì.

Trương Mạc không nghĩ ra nguyên nhân nhưng hiển nhiên rất buồn bực. Hơn nữa tửu lâu vừa mới khai trương, làm ăn rất tốt, Trương Mạc ban ngày hầu như đều ở tửu lâu tiếp khách. Buổi tối về đến nhà, hai người cũng nói chuyện. Tính ra, chuyện này đã kéo dài sáu, bảy ngày.

Cha con họ Đỗ nhìn ra điểm khác thường nhưng không thể tùy tiện mở miệng. Vương quản gia là cấp dưới của Đông Phương Bất Bại, cũng không thể nào… cũng không dám mở miệng.

Hôm nay, lúc Trương Mạc đang làm việc ở tầng hai tửu lâu bỗng nhiên nghe được cuộc nói chuyện của hai người trong đại sảnh.

“Nghe nói chưa? Nhậm Ngã Hành đã chết.”

“Thật sao? Ngươi nghe điều này từ đâu vậy?”

“Điều này còn có thể là giả sao? Đang truyền khắp giang hồ rồi, tên ngốc như ngươi cũng chưa biết sao?”

“Ngươi nói lời vô nghĩa ít thôi, ta ngốc, ta mà ngốc thì ngươi là cái gì?”

“Ta nói lời đứng đắn. Ta nói này, Nhậm Ngã Hành kia cũng coi như một nhân vật đi.”

“Làm sao so với giáo chủ trước kia, người nọ cũng là một bề nam nhân.”

“Đó là ngươi không nghe nói qua, đúng không? Đông Phương Bất Bại kia kỳ thật là một người bất nam bất nữ, thật sự là việc lạ cái gì cũng có!”

“A,  không thể nào?”

“Ngươi còn không tin. Ta nói cho ngươi, thật ra Nhạc Bất Quần của phái Hoa Sơn cũng là quái vật…”

......

Sắc mặt Trương Mạc càng ngày càng đen.

Đỗ Hoàn Nhi nhìn thấy, có chút nghi hoặc đi tới, “Tiên sinh, làm sao vậy?”

“Đồ ăn của hai người dưới lầu kia đã lên hết chưa?”

Đỗ Hoàn Nhi nhìn theo ánh mắt của Trương Mạc, nói, “Lên hết rồi.”

“…Ngươi đi làm việc của ngươi đi.”

Chính hắn làm sao vậy? Vừa nghe người khác nói xấu y là đầu đã nóng lên, vừa xong lại nghĩ đến việc đầu độc hai người kia…

Người kia… Trương Mạc ảo não mà nhíu mày, chắc căn bản không để ý mình có ở nhà hay không đi.

Đông Phương Bất Bại ngồi trên ghế trong thư phòng, cầm một quyển sách trên tay nhưng qua nửa ngày cũng không thấy y giở sang trang tiếp.

Mấy ngày nay… hình như Trương Mạc đang giận y? Đông Phương Bất Bại không yên lòng khép sách lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Biết Nhậm Ngã Hành chết, y lập tức sửng sốt.

Bao nhiêu năm tranh đấu cùng nghi kỵ như vậy, tất cả đều theo cái chết của người kia mà biến mất hết. Còn chính y thì vẫn hoàn hảo mà sống.

Trương
Mạc… Người này, vốn không phải của y, mà y cứ như vậy chiếm lấy.

Cái cảm giác không đúng này làm cho y như lọt vào sương mù.

… Mấy ngày nay lại rất ít nói chuyện với hắn, người nọ nhất định sẽ giận.

Bây giờ làm gì mới tốt đây? Đông Phương Bất Bại hoang mang nhíu mày.

Lúc Trương Mạc rầu rĩ trở về nhà, trời đã tối.

Đông Phương Bất Bại lại không ăn tối cùng hắn, hắn cũng không ăn nhiều. Hắn tính toán đêm nay nhất định phải hỏi rõ ràng, cho dù không hỏi thì hai người cũng không thể tiếp tục như vậy.

Nghĩ thì như vậy nhưng hắn cơ bản không có cơ hội mở miệng ra hỏi.

Đi vào phòng ngủ, Trương Mạc nhất thời sửng sốt.

Đông Phương Bất Bại đang đứng cạnh giường, không đi giầy, chân trần mà đứng lên sàn nhà bằng gỗ. Bộ dáng của y rõ ràng là vừa tắm xong, một thân xiêm y màu đỏ đơn bạc, tóc đen còn nhỏ giọt, cổ áo kéo thấp xuống lộ ra da thịt như ngọc.

“Đông Phương…” Trương Mạc cảm thấy được đầu như sắp nổ tung.

Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn hắn.

“Sao vậy?” …Trong lòng hơi hơi bất an, vì sao hắn lại nhíu mày?

Trương Mạc phụng phịu đi tới, một phen ôm lấy Đông Phương Bất Bại, nói: “Tuy rằng hiện tại thời tiết không lạnh nhưng sàn nhà vẫn lạnh, sao ngươi lại để chân trần như vậy?!”

“…” Đông Phương Bất Bại không khỏi có chút thất vọng, nhưng cũng biết người nọ thật sự thương xót y. An tâm mà dựa đầu vào người Trương Mạc, y nghĩ cũng nên ngủ.  

Không đợi y ngủ được chút nào, đã bị Trương Mạc hôn, “…?”

“Ngươi ăn mặc như vậy không phải là vì lý do này sao?” Nói xong, Trương Mạc cúi đầu nhẹ nhàng cắn yết hầu y.

Đông Phương Bất Bại xấu hổ một chút, nghĩ nghĩ hỏi: “Ngươi giận ta mấy ngày nay sao?”

“Hóa ra ngươi muốn dùng cách này để giải thích sao? Về sau ta phải giận nhiều hơn mới được.”

Đông Phương Bất Bại liếc Trương Mạc một cái rồi nhắm mắt lại.

Đêm nay cũng chỉ vừa bắt đầu…

Ngày hôm sau, hai người lại dậy muộn.

“Vương quản gia, hình như bọn họ đã làm lành rồi.” Đỗ Hoàn Nhi thật sung sướng khi phát hiện hôm nay hai người không rời giường đúng giờ.

…Vương quản gia trầm mặc, hắn có thể nói là hai người kia đã dạy hư đứa nhỏ này hay không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện