Sáng sớm trên Hắc Mộc Nhai, sương thản nhiên bay xung quanh, khiến mọi vật như hư ảo thêm vài phần.
Gần một tháng sau khi Nhậm Ngã Hành chết, Hướng Vấn Thiên gần đây bắt đầu cảm thấy thân thể khó chịu. Năm tháng quả thật không buông tha cho người nào sao? Hắn tự giễu cười cười.
“Giáo chủ, Thượng Quan trưởng lão cầu kiến.”
Hướng Vấn Thiên không tự nhiên cau mày, hắn vẫn không thích cái xưng hô này.
Lúc trước đi theo bên người Nhậm Ngã Hành, người mà khoái ý ân cừu khặc ngạo bất tuân mới là hắn. Từ lúc từ Hoa Sơn trở về Hắc Mộc Nhai, hắn đã không muốn nhận chức vụ mà đại tiểu thư đưa tới nhưng trừ bỏ hắn ra thì trong giáo lại không có ai có thể tin tưởng được, vì thế đành phải nhận mệnh.
“Giáo chủ, Lam kì chủ bẩm báo hai tửu lâu ở Giang Nam gần đây làm ăn không tốt, hỏi có nên đóng cửa hay không?”
Hướng Vấn Thiên kinh ngạc, trên mặt có vài phần bất đắc dĩ, nói: “Sao ta không biết loại việc vặt như này cũng cần phải báo lên?”
Thượng Quan Vân trả lời: “Giáo chủ chắc không biết, mối làm ăn ở Giang Nam là nguồn thu nhập chính của giáo. Đóng cửa mấy tửu lâu đó chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn, nhưng cứ như thế mãi sẽ ảnh hưởng đến cung ứng cho giáo.”
“Ý của ngươi là gì?”
“Thuộc hạ nghĩ nên phái người đi xem tình huống của mấy tửu lâu kia rồi xử lý cũng không muộn.”
Hướng Vấn Thiên nghĩ nghĩ, nói: “Liền làm theo ý của ngươi đi.”
“Vâng.”
_____
Trên một con đường lớn ở Hàng Châu, rất nhiều người đang vội vã chạy đi chạy lại.
Một thư sinh cảm thấy kinh ngạc liền ngăn một người lại để hỏi.
“Sao ngươi lại chắn đường ta, ta có việc gấp!”
Không đợi thư sinh bỏ tay ra, người này đã vội vàng rời đi.
Một chủ điếm tơ lụa đứng bên cạnh nhìn tình huống này cảm thấy buồn cười liền tốt bụng mà giải thích cho thư sinh kia.
“Ngươi chắc là từ nơi khác đến đây đúng không?”
“Tiểu sinh là người Hàng Châu, không biết có điểm nào giống người từ nơi khác đến?” Thư sinh vái chào, nói.
“Thật sao? Có rất ít người Hàng Châu mà không biết điều này.” Chủ điếm kinh ngạc nói, lập tức giải thích, “Bọn họ đều vội vã đi xem biểu diễn.”
“Biểu diễn?… Đó là gì vậy?” Thư sinh do dự hỏi. Trong lòng ảo não, chả lẽ đã quá lâu hắn không ra ngoài nên không biết chuyện bên ngoài sao?
“Hai tháng trước ở Hàng Châu mới khai trương tửu lâu Phiêu Hương lâu chắc ngươi cũng không biết đúng không? Bọn họ cứ cách bảy ngày thì có một lần ‘biểu diễn’, là mời người múa người hát đến nhảy múa hát đó.” Chủ quán cười tủm tỉm giải thích, nếu không phải trông cửa hàng thì hắn cũng đã sớm đi rồi… “Đúng rồi, chỗ đó cũng là nơi người đọc sách thích đến. Ngươi có thể đi xem thử.”
Ánh mắt thư sinh sáng lên, lại lập tức có phần do dự hỏi: “Vào cửa có cần trả tiền không?”
Chủ điếm cười cười vỗ vỗ vai thư sinh kia, nói: “Nếu ngươi ăn cái gì thì tất nhiên phải trả tiền, đồ ăn nơi đó đúng là nên nếm thử một chút. Nhưng nếu ngươi ngại tốn tiền thì ngươi có thể trả lời câu đố, đều ở sảnh chính hết, hình như trả lời đúng ba câu thì sẽ được miễn phí tiền ba món ăn. Ta chỉ nghe kể lại nên cũng không nhớ rõ, ngươi tự đến xem đi!”
Thư sinh vui vẻ cảm ơn chủ điếm, kích động mà đi theo đám người. Kết quả là Phiêu Hương lâu lại có thêm một khách hàng quen thuộc.
Ở đằng sau sân khấu, nội tâm Đỗ Hoàn Nhi rối rắm. Trương
Mạc nói phải “rèn luyện” nàng, cho nàng làm “chủ trì” của biểu diễn đêm nay, nói trắng ra thì chính là làm việc thay Trương Mạc. Công việc bình thường của Đỗ Hoàn Nhi là xử lý việc phía sau, tiếp đón một ít khách đến ăn cơm còn không nói làm gì.
Nhưng trước mắt bao nhiêu người như thế này… Vừa tưởng tượng nàng đã thấy chân mềm nhũn.
Lại giật nhẹ xiêm y mà Đông Phương chủ tử tặng, Đỗ Hoàn Nhi càng cảm thấy nếu nàng làm không tốt thì cũng sẽ làm xấu thanh danh của chủ tử.
…Vì thế Trương Mạc đang quan sát nàng từ xa đã hết chỗ nói rồi.
“Đông Phương, ta cũng chưa được mặc quần áo ngươi làm mà sao ngươi lại làm tặng cho tiểu Hoàn Nhi?”
“… Ngươi chưa mặc sao?” Đông Phương Bất Bại kinh ngạc nhìn trên người Trương Mạc, “Vậy thứ ngươi đang mặc trên người là từ đâu ra?”
“… Cái này không tính.” Trương Mạc mặt không đổi sắc bổ sung nói.
“Vậy những thứ trong ngăn tủ ở nhà là gì?”
“Cái đó cũng không tính.”
......
Đông Phương Bất Bại trừng mắt nhìn Trương Mạc, “Ta muốn tặng nàng.”
Vài ngày trước rảnh rỗi không có việc gì làm nên y đã làm vài bộ quần áo, thuận tiện liền làm một bộ cho nữ nhân cho Đỗ Hoàn Nhi. Về phần vì sao Đỗ Hoàn Nhi cố ý mặc vào đêm làm “chủ trì” này thì chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ.
Đỗ Hoàn Nhi càng khẩn trương nhưng đến giờ cũng không có cách nào khác.
Tiếng đàn tỳ bà cũng đã vang lên, tấm màn màu hồng cũng đã được kéo ra. Đỗ Hoàn Nhi chậm rãi di chuyển, cố gắng tỏ ra bộ dáng “tiểu thư khuê các”.
Đi tới vị trí ở giữa thì dừng lại, xoay người rồi Đỗ Hoàn Nhi cứng nhắc mỉm cười nói: “Các vị khách quan bận rộn mà vẫn sắp xếp thời gian tới đây, thật sự là vạn phần cảm tạ.”
“Kế tiếp thỉnh Tình Âm tiểu thư bên Quế Thục mang đến cho chúng ta một khúc “Ức Giang Nam”.
Về phần giữa hai câu này còn một đoạn “Mặt trời mọc giang hoa hồng thắng hỏa, xuân đến nước sông lục như lam blalalala…” thì sau khi đã về phía sau sân khấu, Đỗ Hoàn Nhi mới nhận ra là nàng đã quên.
......
Đêm nay, cũng không có lỗi sai lớn nào, chỉ có một số chỗ lỗi sai nhỏ.
Đỗ Hoàn Nhi cũng không biết trong mắt người dưới sân khấu nàng cũng là một mỹ nhân.
Một thân xiêm y hồng nhạt càng tôn lên làn da trắng nõn, vẻ ngoài đầy thản nhiên, cử chỉ “hào phóng”, thật sự là nhìn thế nào cũng rất mê người.
Viên Vũ ngồi ở góc sáng sủa phía dưới đài, ánh mắt nhìn Đỗ Hoàn Nhi dần dần đã thêm một chút gì đó.
Hết chương 33
P/S: Thực ra trong bản gốc thì chương 33 và 34 là phiên ngoại. Cơ mà tớ mạn phép chuyển phiên ngoại thành 2 chương cuối nhé.