Đợi chờ đến mức ta muốn bốc hỏa trong lòng thầm chửi rủa Hướng Vấn Thiên chậm chạp. Đi cứu Nhậm Ngã Hành đáng lẽ nên sớm chút, muộn như vậy còn chưa đến, gặp hắn ta nhất định một chưởng chụp chết.
Chẳng rõ qua bao lâu ngày tháng ta nghe thấy động tĩnh bên ngoài, dóng tai nghe thử phát hiện có 2 người. Một tên nội công khá thâm hậu còn tên thì không có. Ta cười nửa miệng, cuối cùng cũng đến rồi.
*Cạch... Két* Cánh cửa phòng giam dần mở ra, Hướng Vấn Thiên liền đánh ngất Lệnh Hồ Xung, hắn quỳ rạp xuống đất:
- Giáo chủ, thuộc hạ vô dụng giờ mới cứu được người.
Ta không nói gì khiến hắn có phần hoảng sợ. Hắn run rẩy:
- G... giáo chủ...
Ta cố thay đổi giọng nói khiến nó phát ra có phần khàn khàn:
- Lại đây.
Hắn đứng dậy dần bước đến. Chợt đồng tử hắn co rụt lại, người vô lực ngã ngửa ra sau, thanh quản rỉ ra giọt máu, mắt trợn ngược. Ta cười khẩy, dồn nội lực lên cánh tay. *Pặc! Pặc! Xẻng! Xẻng* Từng đoạn xích bị tách rời rơi lả tả xuống đất.
Ta phủi bụi đứng dậy tráo y phục ta với hắn. Tay ta vẽ vài đường tên mặt hắn, phút chốc đã không rõ nhân hay quỷ, chính xác là bị hủy dung. Ta đem hắn ném lên giường đá, chợt nhớ ra điều gì đó ta kéo hắn xuống đất. Nhìn những dòng chữ khắc trên đó ta liền hủy khẩu quyết "Hấp tinh đại pháp", một tay phóng mồi lửa thiêu rụi chốn này.
Vác Lệnh Hồ Xung rời khỏi, kiếm một khách điếm bình dân ta vất hắn ở đó căn dặn vài câu với tiểu nhị liền bỏ đi. Ta cần lên Hắn Mộc Nhai gặp Đông Phương.
Tây Hồ cách Hắc Mộc Nhai khá xa, đường đi lắt léo. Đối với ta là vậy. Nên ta mất hơn tháng mới đặt chân lên Hắc Mộc Nhai. Ngước lên đỉnh núi ta mỉm cười, ta vân vê mộc bài rồi cất vào trong. Ta đề khí thẳng hướng mà lên. Chắc chắn Đông Phương sẽ bất ngờ.
Ta vừa đặt chân xuống đất thì có tiếng quát:
- Kẻ nào cả gan xông lên Hắn Mộc Nhai?
Ta chắp tay sau lưng thản nhiên:
- Vũ Dương.
Nói rồi ta liền dùng khinh công biến mất phía sau mơ hồ có người đuổi theo nhưng mau chóng bị ta cắt đuôi.
Mải cắt đuôi bọn chúng ta liền lạc đường. Hiện trước mắt ta là thạch động cùng rừng hoa đào, mơ hồ nghe thấy tiếng đàn tranh cùng tiêu hợp xướng. Ta nhếch môi cười theo hướng âm thanh phát ra mà tới.
Ngôi nhà tranh dần hiện lên, trước cửa nhân ảnh chuyên chú đánh đàn thổi tiêu, nàng đang hợp xướng khúc "Tiếu ngạo giang hồ". Đợi nàng đàn xong ta vỗ tay khen ngợi:
- Không hổ danh là Thánh cô Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Nàng giật mình nghi hoặc xoay lại nhìn ta. Ta nháy mắt chào nàng. Chợt mơ hồ thấy gương mặt nàng ửng hồng. Nhậm Doanh Doanh quả nhiên xinh đẹp, không uổng khiến Lệnh Hồ Xung điên đảo. Nhưng đẹp thế nào vẫn kém xa Đông Phương. Khí chất sao có thể sánh ngang. Ta chắp tay phía sau dần tiến lại gần Nhậm Doanh Doanh cười nửa miệng:
- Thánh cô, có thể cho ta biết chỗ của Đông Phương giáo chủ không?
Nàng chuyển mắt sang hướng khác không nhìn ta, nhỏ giọng nói:
- Đi thẳng về hướng tây một dặm.
Ta sững người, ngước mặt lên trời ngó nghiêng. Thiên a, hướng tây là hướng nào. Ta cười khổ gãi đầu nhìn nàng:
- Có thể dẫn ta đi?
Nàng cúi gằm mặt nhẹ gật đầu rồi đứng dậy, ta