Ta đang ôm nàng tận hưởng cảm giác ấm áp. Bất chợt nàng xoay người lại đối mặt với ta, nói:
- Tiểu Dương, ngươi có phải oán ta?
Ta ngơ ngác:
- Oán? Tại sao?
Nàng rủ mi mắt xuống, lui ra xa nói:
- Ta gạt ngươi thành thân. Ngươi không phải rất oán ta?
Ta cười lớn, vòng tay kéo nàng lại:
- Nhan nhi, ngươi đây là nghĩ nhiều a~ Ta quả thực rất giận nhưng không thể nào oán a~ Ta nhất định phải tìm hai người kia cảm tạ, nhất là Đông Phương a~ Khuynh Nhan, ngươi có biết ngươi là cực phẩm mỹ nhân không, ta phải tu mấy kiếp mới có ngươi là thê. Oán sao? Hahaaha, tuyệt đối không.
Nữ nhân này lại có lúc ngốc nghếch như vậy. Thực nghĩ quá nhiều đi.
Nàng rúc vào lòng ta nói:
- Vậy... ngươi...ngươi...
Mãi nàng vẫn không nói thành câu, ta liền sốt ruột thúc giục:
- Ngươi nói đi. Ta làm sao?
Nàng ngước mắt lên nhìn ta:
- Ngươi phải hay không ái sư tỷ? Ái cả Khuê Vũ muội?
Ta sững người không biết đáp làm sao. Nếu ta thừa nhận có phải hay không đem nàng bóp nghẹt. Nếu ta phủ nhận chính là lừa dối bản thân.
Ta thở dài:
- Nhan nhi, ngươi khi không lại hỏi thứ này?
Ta vốn muốn đánh lạc hướng nàng nhưng bất thành:
- Ngươi trả lời ta.
Mắt nàng xoáy sâu vào ta. Ta lảng tránh ánh mắt, ngập ngừng:
- Nhan nhi, ta thấy chuyện này không cần nói. Ngươi cũng đã tường.
Không gian rơi vào trầm mặc. Ta lại thở dài:
- Nhan nhi, ta nói vậy ngươi oán ta hay không?
Đáp lại ta là nụ cười cùng cái lắc đầu ẩn nhẫn của nàng.
Dù là nữ nhân cổ đại hay hiện đại, họ vẫn luôn mong muốn có người chỉ yêu riêng họ, đối xử tốt mình họ. Ta biết nhưng chỉ trách ta không thể làm được như vậy. Ta phải không quá vô dụng.
Chôn mặt vào ngực nàng, ta trầm giọng:
- Nhan nhi, thực xin lỗi. Ta là tra nữ khốn khiếp. Ngươi muốn oán ta, đánh ta cũng được. Nếu ngươi hối hận, có thể....
Chưa dứt lời, ta đã bị chặn lại bởi nàng. Môi nàng ấn vào môi ta như ngăn không cho ta nói. Giữ như vậy thật nhàm chán, ta cậy mở hàm răng nàng ta. Chiếc lưỡi như con rắn trườn vào cuốn lấy đối tượng.
Hô hấp khó khăn, ta buông tha cho cánh môi đỏ mọng kia.
Khung cảnh lãng mạn có phần ám muội phút chốc bị phá vỡ bởi âm thanh không thể duyên dáng hơn.
Ta nhìn xuống bụng nàng rồi nhìn nàng. Hai má nàng ửng đỏ ngượng ngùng, mặt chúi xuống không dám ngẩng lên.
Ta cười lớn, xoa đầu nàng:
- Nhan nhi khả ái a~~ Ta thật đáng trách. Đợi ta đem vài món ăn lên a~
Ta vừa nghiêng người đã bị vòng tay ôm chặt. Khuynh Nhan cọ mặt vào vai ta:
- Uhm... Ngươi ở đây...
Nàng dùng giọng điệu không thể nhão nhoẹt hơn. Ta rùng mình rợn người. Khóe môi giật giật:
- Nhan nhi, ngươi... kỳ quái.
Nàng giương đôi mắt vô tội nhìn ta:
- Kỳ quái? Tại sao?
Ta muốn hét lớn cho nàng biết rằng nếu còn tỏ ra như vậy đừng trách ta cầm thú.
Ta cố trấn tĩnh, kiềm nén du͙ƈ vọиɠ, trong lòng không ngừng tụng kinh. Giọng ta có phần khàn khàn cất lên:
- Để ta đem đồ ăn đến. Ở yên đây.
Ta vừa chống người dậy đã nghe tiếng thút thít ở phía sau.
Xoay người lại đã thấy nàng úp mặt vào góc giường, hai vai run rẩy.
Ta thở dài, tự động bò đến gần ôm nàng từ phía sau, thỏ thẻ:
- Nhan nhi, ngươi đây là sao? Ta chỉ muốn uy ngươi no bụng a~
Nàng hất vai xua đuổi ta, giọng hờn dỗi:
- Ngươi muốn đi thì đi. Tùy ngươi. Ta không quan tâm. Không liên quan đến ta.
Ta thầm kêu ai oán trong lòng. Không quan tâm lại bày ra bộ dạng này. Nữ nhân mưa nắng thất thường, khó hiểu. Ta nhớ rõ ràng vị cung chủ này rất lạnh lùng a~ qua một đêm lại thành nữ nhân mít ướt như vậy.
Ta tiếp tục dỗ nàng:
- Nhan nhi... ta không đi a~ nhưng ngươi không đói sao? Trải qua một đêm kịch liệt như vậy. Ngươi khỏe a~
Tay ta cố tình xoa vùng bụng phẳng lì của nàng. Dù không thấy biểu cảm nhưng vành tai nàng ửng hồng cũng đủ nói lên tất cả.
Ta ngậm lấy vành tay day day trêu chọc chủ nhân nó.
Lập tức nàng xoay người lại đẩy ta ra trừng mắt:
- Vũ Dương, ngươi không đứng đắn.
Ta nở nụ cười đê tiện:
- Ta vốn không đứng đắn.
Dứt lời, ta nhào đến ôm nàng.
*Bịch!*
Bàn tọa nhói lên một cái. Ta làm bạn với nền đất lạnh lẽo. Toàn bộ nội thất phơi bày ra ánh sáng.
Ta đứng dậy xoa mông ai oán:
- Nhan nhi...
- CÚT!
Mặt nàng đỏ ửng tức giận. Ta lồm cồm bò lên giường, giương đôi mắt cún con:
- Nhan nhi~~~ Nhan nhi~~~~~ Nhan~~~~nhi~~~~~
*Bịch*
Chưa kịp trèo xong. Một lần nữa ta bị nàng đạp xuống giường.
Nàng trừng mắt:
- Vũ Dương, ta cảnh cáo ngươi còn leo lên đây, tối nay lập tức cút ra ngoài.
Ta cười lớn. Một phát nhảy lên giường áp nàng dưới thân, hôn nàng.
Chống trả chính là việc nàng làm đầu tiên. Hai tay đánh lên vai ta, vùng vẫy.
Ta cầm lấy hai tay nàng đặt qua đầu, tiếp tục "công thành đoạt đất". Nhận thấy kháng cự vô ích, nàng dần chuyển sang đáp trả nụ hôn.
Môi lưỡi quấn lấy nhau. Cảm nhận người dưới thân cần dưỡng khí, ta từ từ thả ra.
Ta nhăn mặt, tay ôm lấy bả vai:
- Sao cắn ta?
Nàng hừ lạnh:
- Vô lại. Đê tiện.
Ta định mở miệng phản bác thì bên ngoài có tiếng vọng vào:
- BÁO!!! Cung chủ có kẻ đột nhập!
Ta cảm thấy cả người bật ra sau. Ngơ ngác nhìn nàng.
Khuynh Nhan vừa đặt chân xuống đất thì hét lên một tiếng, ngồi phịch dưới đất.
Ta vội tụt xuống bế nàng kên đặt lên giường. Vai ta lại truyền đến cảm giác đau nhói. Nhẫn nhịn chịu đựng, chống cự tất tử.
Bên ngoài lại phát ra âm thanh binh khí va chạm. Có tiếng quát tháo hỗn loạn.
Khuynh Nhan đẩy vai ta. Ta biết nàng định làm gì. Phụ nàng mặc y phục, đeo mặt nạ. Lúc nàng định đứng lên liền bị ta ấn ngồi xuống:
- Ngươi ở yên đây. Mấy thứ vớ vẩn đó để ta giải quyết.
Không đợi nàng trả lời, ta thẳng hướng đi ra.
*Vút!!! Phập!!!!*
Mũi tên bay trượt qua mặt ta. Nhìn theo hướng bay, lục y nhân bịt mặt đứng trên tảng đá gần đó.
Ánh mắt chạm nhau toàn bộ là địch ý. Ta hừ lạnh, đảo mắt xung quanh xác định bạn thù.
Nhưng chết tiệt. Tất cả đều hắc giáp, bịt mặt. Cảnh hỗn loạn, địch ta trộn lẫn.
Đáy mắt tên đó ẩn ý cười, hảo kế hoạch.
Thấy phía xa, Khuê Vũ đang huy kiếm đấu với 3 tên, Đông Phương bên cạnh cũng đang bận tay đối phó với chúng.
Đang đánh giá tình hình, ánh sáng chớt lóe. Nghiêng người né chiêu, đầu gối dâng lên, ta liền đem một tên hóa thái giám. Ta đá một cước vào bụng hắn. Hắn bay ra sau, đập phải nhóm người đang ẩu chiến.
Ngay lập tức ta bị biến thành mục tiêu bị bọn chúng bao vây.
Mắt bọn họ đỏ ngầu, không rõ thần chí. Ta rút nhuyễn kiếm ở đai lưng tiếp chiêu bọn họ.
Từ xa tiếng nói lớn của Đông Phương:
- Vũ Dương, bọn họ đều là môn hạ Huyền Mê cung. Không được hạ sát chiêu.
Ta nhíu mày phiền toái. Cất đi nhuyễn kiếm, chuyển qua đối chưởng.
Không thể hạ sát chiêu nhưng đánh bọn chúng ngất cũng được a. Nhưng đánh qua đánh lại, bọn chúng giống như không cảm xúc, mọi huyệt vị đều không có tác dụng.
Nhìn đến Khuê Vũ, nàng có phần kiệt sức. Ta oán khí nhìn tên lục y nhân kia. Nhất định hắn là kẻ đứng đằng sau, phải gϊếŧ được hắn.
Giáng Long Thập Bát Chưởng, cuồng phong đánh về hắn, tất cả những người xung quanh bị đánh bật ra xa.
Nhún chân, lao đến cận chiến tên đó. Thân thủ hắn không tệ, có thể gần như né được chưởng phong ban nãy, một nửa y phục bị rách tươm.
Cẩn thận quan sát, ống tay áo hắn có vật mơ hồ giống ngọc tiêu. Ta liền muốn cướp lấy.
Vẻ mặt hắn thoáng kinh hoảng chuyển qua thích thú.
*Ầm!* Hai ta đối chưởng trực tiếp. Hắn bị bật ra sau chục thước. Ta lùi ra gần chục bước. Mảnh vải bịt mặt của hắn bị ta nắm trong tay. Trên miệng hắn nở nụ cười quỷ dị.
Cảm giác đau nhói truyền đến đại não. Nhìn xuống bàn tay vừa đối chưởng đã bị thâm tím. Có độc.
Ta cười lạnh, bức độc trước sự ngạc nhiên của hắn. Ta nhếch khóe môi:
- Thì ra là Ngũ Độc Quỷ. Nghe danh đã lâu, nay mới diện kiến.
Hắn chắp tay cười lớn:
- Hahaha... thật không ngờ ta quy ẩn giang hồ lâu như vậy lại bị tên hậu bối nhận ra.... lại có thể giải được Tam Độc Chưởng của ta.... hahahaha.... nha đầu, sư phụ ngươi là ai?
Ta chẳng có gì kinh ngạc khi hắn biết thân phận nữ nhân của ta. Ngũ Độc Quỷ, vẻ ngoài hắn không khác nam nhân tuổi tam tuần nhưng thực chất hắn cũng gần bằng tuổi gia gia.