- Tỷ tỷ, ngươi nghĩ xem Vũ nhi có ổn hay không?
Trong căn phòng lờ mờ ánh điện, hai nữ nhân nằm trên giường nói chuyện tâm sự. Chợt một người hỏi. Người kia chỉ thở dài:
- Chuyện nha đầu đó gây ra nên tự chịu trách nhiệm.
Hai người rơi vào im lặng. Đông Phương nhẹ giọng hỏi:
- Nhà còn thuốc giảm đau không?
Khuynh Nhan bật dậy hoảng hốt:
- Tỷ ốm sao?
Đông Phương lắc đầu:
- Thuốc cho nha đầu kia. Nếu không còn thì sớm mai mua vài liều đi. Giờ ngủ đi. Cả ngày nay vì nha đầu đó mà cực khổ rồi.
Khuynh Nhan lấy tay che miệng ngáp dài một cái liền nằm xuống ngủ. Đông Phương cũng dần nhắm mắt.
.
.
.
.
.
- Ahh...hhh... D...Dương... nhẹ...
Ta làm như không nghe thấy, tay vỗ mạnh phía sau nàng, miệng không ngừng liếʍ ʍúŧ đỉnh ngực hồng dựng cứng.
Vũ nhi rêи ɾỉ ngày càng lớn, nàng vừa mở miệng xin dừng không hiểu sao lời vừa thốt ra lại là những tiếng rên kiều mị.
Ngân Vũ hai tay vòng qua eo cô quấn chặt, móng tay bấu vào lưng ta. Ta hai thái dương chảy dọc mồ hôi, khàn khàn cất giọng:
- Vũ nhi nói xem ngươi đáng tội gì?
Ngân Vũ lời nói ngắt quãng, không thành nổi một câu hoàn chỉnh chỉ có thể nghe âm thanh xấu hổ phát ra.
- Ahh.... Đừng....
Ngân Vũ ôm chặt ta, đầu nhỏ không ngừng lắc, nước mắt chạy xuống gò má. Hạ thân cố gắng di chuyển đẩy ngón tay ta ra.
Ta hôn khắp mặt nàng dần chuyển xuống cánh môi hé mở từ từ đi vào trong an ủi chủ nhân nó. Nhận thấy Vũ nhi dần thích ứng, ngón tay phía dưới chuyển động chậm rãi ma sát bên trong vách động non mịn.
Ta nghiến răng đến cứng cả hàm, ngón tay ta bị bóp đến khó cử động. Ta thầm oán "Mới chỉ hai ngón đã khó như vậy, ta còn muốn phạt nàng gấp đôi". Vừa nghĩ đến chuyện đó càng tức tối, phía dưới ra vào càng mãnh liệt. Vũ nhi cong người đón nhận, bên dưới co thắt dữ dội, ngón chân nàng quắp lại cứng ngắc, dòng dịch trắng xen tia hồng hồng chảy ra theo mỗi đợt co bóp của huyệt động.
Vũ nhi chưa kịp lấy lại tinh thần, nàng bỗng cảm nhận ngực lành lạnh, có thứ gì đó được bôi lên.
Ta cười nửa miệng, tay quệt lớp kem chiếc bánh kem quanh ngực nàng, chấm nhẹ lên hai đỉnh hồng. Vũ nhi run nhẹ. Nàng đỏ mặt quay đi không muốn nhìn. Ta cắn vành tai nàng rồi tự đau lòng lại vươn lưỡi liếʍ ɭáρ chỗ vừa bị cắn.
Ta chuyển lực chú ý xuống lớp kem béo ngậy kia, như kẻ đói khát ta há to miệng ngậm lấy một bên ve vãn, quét sạch bên này ta chuyển sang bên còn lại. Chiếc lưỡi dần di chuyển xuống dưới theo vết kem. Đến khi kem không còn ta vẫn tiếp tục kéo dọc nụ hôn xuống. Chạm tiểu đậu đỏ liền dùng răng cạ nhẹ vào đó khiến Vũ nhi bật tiếng rêи ɾỉ.
Miệng ta khẽ nhếch, ba ngón tay ở cửa động di chuyển lên xuống ma sát bên ngoài, hơi thở Vũ nhi ngưng trọng. Nàng chưa kịp mở miệng ngăn cản ba ngón tay không hẹn đã đẩy mạnh vào sâu bên trong.
Ta xoay ngón tay một vòng, trầm giọng:
- Vũ nhi nàng nói xem lần sau có tái diễn chuyện kia không?
Vũ nhi sợ hãi lắc đầu, có cho nàng thêm mười cái mạng nàng cũng không dám chọc con người này.
Trong lúc mê man nàng vẫn còn cảm giác phía dưới vẫn còn dị vật dù không động. Căn bản ta không muốn rút ra, nơi đó hảo ấm, hảo thoải