Đông Phương Thần Thám

Cuộc gặp gỡ bất ngờ ở đảo khỉ (2)


trước sau

Trong trạm cáp treo đột nhiên xảy ra ồn ào, hóa ra là có ba, bốn người chen ngang hàng, dùng cùi chỏ hất người đang đứng chờ ra và trực tiếp bước vào cabin cáp treo. Mọi người vô cùng khinh thường nhưng lại không thể làm gì, nhìn kiểu quần áo này thì chắc chắn là mấy tên lưu manh côn đồ, hiển nhiên là người bản địa lẫn vào, người tới đây du lịch hầu hết đều từ vùng khác tới, vì vậy không có nhiều người dám tới chọc bọn họ, cùng lắm thì chỉ oán giận chút thôi; Thẩm Minh Nguyệt hơi nhíu mày, cô liếc nhìn Lưu Tử Thần một cái, ai biết Lưu Tử Thần lại nhẹ nhàng phất tay, tỏ ý đại nhân không thèm chấp tiểu nhân.

Thẩm Minh Nguyệt cố nén giận, cô là người thẳng thắn, nếu là ngày thường, cô còn muốn tranh cãi một phen cũng không chừng, chỉ là hàng người đứng trước cáp treo vẫn đông nghịt, cabin cáp treo chầm chậm dịch chuyển, đưa mấy tên thanh niên lêu lổng kia lên trên, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của cô, vì vậy cô không thể làm gì khác hơn là hậm hực vung tay tỏ ý oán giận.

Liễu Tiểu Quyền đứng phía sau cách cô không xa, không biết tính tình cô lại nóng nảy như vậy, chỉ ngây ngô cười một lúc. Người đứng xếp hàng cùng với anh ta là Trịnh Tinh - bạn cùng phòng ký túc xá trước đây, cũng là gia sư dạy kèm cho em gái Nhứ Nhi hiện tại. Trịnh Tinh tốt nghiệp chuyên ngành ngoại ngữ, có thể nói lưu loát mấy thứ tiếng, quan trọng nhất là người anh em này còn là một người đa tài đa nghệ, biết đàn cả piano và guitar, đồng thời đều là cấp chuyên nghiệp, tất nhiên là dư sức dạy Nhứ Nhi. Vì vậy Liễu Tiểu Quyền có thể nói là cố gắng hết sức lải nhải bên tai cha mẹ, thay vì tùy tiện tìm người lạ bên ngoài làm gia sư, vừa phí tiền lại vừa lo lắng, chi bằng để bạn thân của con đến dạy thay, vừa giải quyết được vấn đề công việc của Trịnh Tinh, vừa khiến mình không quá cô đơn, có thể nói là một công đôi việc. Huống chi lương của nhà mình cũng không thấp, nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà.

Bây giờ Liễu Tiểu Quyền vẫn không dám tới gần Thẩm Minh Nguyệt quá, cho nên kéo cả bạn thân tới để giữ thể diện.

Thật ra lúc này cũng có vài người bạn học khác nữa, Liễu Tiểu Quyền vì để tránh gặp phải người quen bị lúng túng, lại càng sợ bọn họ ác ý trêu chọc, cố ý chờ bọn họ đi xa rồi mới chậm rãi dẫn nhóm người Thẩm Minh Nguyệt tới chỗ cáp treo, như vậy sẽ tự nhiên hơn nhiều.

Người đứng xếp hàng hôm nay cũng không ít, cuối cùng cũng đến phiên Thẩm Minh Nguyệt và Lưu Tử Thần, Thẩm Minh Nguyệt phát hiện ra người đứng phía sau họ là một cặp vợ chồng già, trông có lẽ là lần đầu tiên ngồi cáp treo nên có hơi mất tự nhiên và hoảng sợ; vì vậy cô rất khiêm tốn nhường cho hai người bọn họ lên cáp treo trước, còn vội đỡ bà lão lên cáp treo, đề phòng bà trượt chân ngã xuống, so với người nóng tính vừa rồi cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Đôi vợ chồng già gật đầu mỉm cười cảm ơn, cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng lại hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, bọn họ đã không còn gặp nhiều. Cabin cáp treo bắt đầu di chuyển xa, cặp vợ chồng già kia lên tới giữa không trung rồi mà vẫn không quên vẫy tay về phía nhóm Thẩm Minh Nguyệt để chào.

Khoảng một phút sau lại có một cabin cáp treo khác chậm rãi chuyển tới, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cáp treo cũng vô cùng thân thiện nhìn Thẩm Minh Nguyệt, ra hiệu cho các cô vào cabin, Thẩm Minh Nguyệt bám vào cabin bước vào trong, Lưu Tử Thần theo sát phía sau, hai người vừa ngồi xuống liền ngoắc tay với Liễu Tiểu Quyền, ra hiệu cho bọn họ mau vào cabin, dù sao trong cabin vốn có tới bốn chỗ ngồi, ban đầu Liễu Tiểu Quyền còn chần chờ, vừa thấy thế liền mừng rỡ, nhanh chóng chạy lên phía trước.

Bỗng dưng...

Liễu Tiểu Quyền nghe thấy Trịnh Tinh la lớn, anh ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía sau trở nên rối loạn, một đám người vây quanh không biết đang làm gì, hoàn toàn không thấy bóng dáng Trịnh Tinh đâu. Liễu Tiểu Quyền không phải là người gặp sắc quên bạn, anh ta vội vàng chen vào, lúc này mới phát hiện Trịnh Tinh đang tóm lấy một tên nhóc mặc đồ đen, lúc đầu tên nhóc mặc đồ đen kia còn đeo mắt kính, nhưng lúc này mắt kính đã bị văng sang một bên trong lúc vật lộn với Trịnh Tinh, cái tên này tuy có vóc người gầy gò nhưng sức lực lại khá mạnh, trong lúc giằng co với Trịnh Tinh, hắn ta vẫn không rơi vào thế hạ phong, nếu không phải trông hắn có hơi hoảng sợ thì cũng đã không bị Trịnh Tinh vật ngã xuống đất.

“Có chuyện gì vậy?” Liễu Tiểu Quyền như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, Trịnh Tinh bình thường vốn lịch sự, tất nhiên sẽ không đánh nhau ở nơi công cộng, thật không hiểu gì cả.

Lúc này, hai người vẫn đang vật lộn trên mặt đất, Trịnh Tinh mãi mới thừa
dịp lúc rảnh mà hô lớn: “Bắt... Bắt... Bắt trộm!” Tên nhóc áo đen với tay đến cạnh đầu Trịnh Tinh, thuận tay bịt miệng Trịnh Tinh lại, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi sự kìm kẹp, nhưng xem ra Trịnh Tinh tuyệt đối không chịu buông tay ra.

Liễu Tiểu Quyền lập tức hiểu ra, hay lắm, thì ra là gặp chuyện bất bình bắt trộm, chẳng trách Trịnh Tinh lại phấn đấu quên mình, không biết anh ta lấy sức ở đâu ra mà vọt mạnh qua, đấm một cú vào thẳng mặt tên áo đen, tuy không mạnh lắm nhưng vẫn khiến khóe mắt và mũi của tên áo đen bị chảy máu, khiến Liễu Tiểu Quyền vốn ra tay trong lúc gấp gáp phải giật mình.

Tên áo đen hung tợn nhìn chằm chằm Liễu Tiểu Quyền, ánh mắt độc ác kia khiến Liễu đại thiếu gia của chúng ta không rét mà run. Chỉ thấy tên áo đen kia đột nhiên ngừng lôi kéo, móc cái ví da màu nâu trong ngực ra mà ném vào không trung, Trịnh Tinh thấy thế cũng buông tay ra, xoay người đón lấy thứ đang bay ra kia.

Tên áo đen giận dữ nhìn Liễu Tiểu Quyền: “Được lắm, mày gan lắm, bọn mày chờ đó cho tao, xem tao có giết bọn mày hay không!” Còn chưa dứt lời đã vênh váo quay người nghênh ngang rời đi, quần chúng hóng chuyện vây xem trợn mắt há mồm nhưng không có ai dám lên tiếng, cũng không có ai dám ngăn cản.

Ngược lại là hai người hăng hái làm việc nghĩa sau khi nhặt đồ vật lên lại trố mắt đứng đó, không biết phải làm sao.

Lúc lâu sau...

Trịnh Tinh mới hoàn hồn, nhẹ nhàng chùi vết máu trên mặt và mũi đi, lúc này, một nữ du khách yên lặng nhặt kính mắt gọng vàng trên mặt đất lên cho anh ta, Trịnh Tinh đưa tay nhận lấy, không ai lên tiếng cả.

Liễu Tiểu Quyền không nhịn được hỏi: “Anh Tinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đây là ví tiền của anh à?”

“Không phải.” Trịnh Tinh lấy ví tiền ra, chỉ liếc qua một cái, sau đó yên lặng đi về phía một người đàn ông trung niên, người đàn ông này trông chỉ khoảng bốn mươi, dáng người cao to khỏe mạnh lại được bảo dưỡng rất tốt, vẻ mặt cũng rất “mẫu mực”, trông bình thản ung dung, thờ ơ lạnh nhạt, mãi tới khi Trinh Tinh tới trước mặt ông ta đưa ví tiền, sắc mặt của người đàn ông trung niên này mới hơi thay đổi.

Người phụ nữ đứng bên cạnh người đàn ông trung niên đi tới nhận lấy ví tiền, bởi vì ví tiền màu nâu quá thông thường, bà ta chăm chú nhìn đồ vật bên trong, mãi tới khi nhìn thấy một tấm hình mới không ngừng cảm ơn, xem ra người này là vợ của người đàn ông trung niên kia, bà ta tỉ mỉ kiểm tra những thứ khác trong ví tiền, rồi bắt đầu quở trách ông chồng đang chết lặng và phản ứng chậm, thế nhưng người đàn ông trung niên vẫn im lặng không lên tiếng.

Trịnh Tinh không buồn để ý đến bọn họ nữa, trực tiếp quay về, kéo Liễu Tiểu Quyền rời đi.

Chỉ là giúp đỡ lấy lại ví tiền mà thôi, cần gì phải chuyện bé xé ra to, càng không hy vọng họ sẽ cảm ơn.

Mà lúc này, cabin cáp treo không ngừng chuyển động đã đưa Thẩm Minh Nguyệt và Lưu Tử Thần ra giữa biển, hai người đàn ông chỉ có thể trông thấy hai đôi mắt đẹp đầy nghi hoặc, trực tiếp nhìn về trạm cáp treo, không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Cái tên này thật ngang ngược, ngông cuồng, trộm đồ của người khác mà còn dám nói năng xằng bậy.” Liễu Tiểu Quyền hơi thất vọng oán trách.

Trịnh Tinh thận trọng hơn nhiều, anh ta khẽ thở dài nói: “Xã hội rất phức tạp, mọi người cũng thờ ơ hơn, chỉ thích khoanh tay đứng nhìn mới khiến cho mấy tên trộm gà bắt chó cũng trở nên trắng trợn, không biết kiêng dè là gì.”

“Hy vọng có thể trừng trị đám người này thật thích đáng.” Liễu Tiểu Quyền cảm khái nói: “Khi nào về, mình phải đăng ký lớp học võ mới được.”

Trịnh Tinh nhịn không được bật cười: “Bằng thân thể thấp bé này của cậu sao, quên đi... Hệt như con nghiện ấy.”

“Tên quỷ này!” Liễu Tiểu Quyền cười đánh anh ta một cái, xem như thôi.

Đối với lời đe dọa của tên áo đen kia, hai người hoàn toàn không để trong lòng.

Dù sao bây giờ cũng là thời đại hòa bình mà.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện