Đông Phương Thần Thám

Anh em tình thâm


trước sau

Ngay trong nháy mắt Đông Minh Hải mất mạng, Liễu Tiểu Quyền sợ tới mức ngã xụi lơ dưới đất, người chết không phải là mình nhưng lại khiến mình sợ tới mức hồn bay phách lạc, cảm giác này thật là đáng sợ! Chuyện xảy ra ở khu du lịch lại hiện lên rõ ràng trong đầu anh ta giống như chỉ vừa mới xảy ra, dường như sấm chớp đùng đùng trong đầu anh ta vậy.

Anh ta biết những người may mắn tránh được một kiếp ở khu du lịch, nhưng tai nạn hiển nhiên vẫn có thể tiếp tục xảy ra: đôi vợ chồng già về hưu, Đồng Minh Hải, Quý Trác, người nào chết sẽ phải chết, người nào bị thương sẽ phải bị thương, giống như bị vướng phải một lời nguyền đáng sợ vậy!

Con người sao có thể chết một cách quỷ dị như vậy chứ? Ngoài việc đổ cho bị Thần Chết bám theo, anh ta không nghĩ ra lời giải thích nào hợp lý hơn cả. Đầu óc Liễu Tiểu Quyền trống rỗng, anh ta gần như hoàn toàn mất đi năng lực tư duy, chỉ biết không ngừng lẩm bẩm: Sao có thể thế được? Sao có thể thế được?

Diêm Vương muốn ngươi chết vào canh ba, tuyệt đối sẽ không để người sống tới canh năm! Liễu Tiểu Quyền đột nhiên nhớ tới câu tục ngữ đó. Hiện tại, anh ta rất cần một người có thể tâm sự, người đầu tiên anh ta nghĩ đến chính là em gái mình, vì vậy anh ta run rẩy đi tới căn phòng bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

“Nhứ Nhi...” Liễu Tiểu Quyền nhẹ nhàng gọi.

Phòng Liễu Nhứ Nhi rất là kawaii (đáng yêu), chỗ nào cũng xếp đầy đồ chơi trong phim hoạt hình, màu sắc tổng thể cũng là màu hồng nhạt, rất hợp với tính cách của Liễu Như Nhi. Lúc này, Liễu Nhứ Nhi đang yên lặng, tập trung vẽ tranh, lần này hình như là vẽ mèo, trong tay cô bé cầm một cây bút chì nhỏ vẽ hết sức chăm chú, nghe thấy tiếng gọi cũng không ngẩng đầu: “Sao vậy anh?” Qua một lúc lâu, cô bé mới quay đầu lại nhìn anh trai một cái, tuy cô bé hơi vô tâm nhưng vẫn nhìn ra được sắc mặt anh trai trắng bệch, trạng thái cũng hơi suy sụp.

Tuy đã sắp giữa trưa nhưng Liễu Nhứ Nhi vẫn còn mặc váy ngủ, tuy bề ngoài cô bé khá là hoạt bát nhưng lại là một “trạch” điển hình từ nhỏ, trước giờ không thích ra ngoài, sở thích cũng khá là nhã nhặn, cầm kỳ thi họa thứ gì cũng biết. Bởi vì sự kiên trì của mẹ, Liễu Nhứ Nhi chỉ học tới lớp bốn là đã không đến trường học nữa, hơn một năm trở lại đây gần như đã hoàn toàn thoát ly khỏi giáo dục của nhà trường, dồn toàn bộ tinh lực tập trung vào học piano, ngoại ngữ do gia sư dạy kèm tại nhà Trịnh Tinh dạy và tham gia một loạt các lớp học bồi dưỡng năng khiếu ngoại khóa như hội họa, múa, Taekwondo, cờ vây (từ lúc Liễu Nhứ Nhi ba tuổi đã bắt đầu học những thứ này, chỉ là chuyện thoát ly hẳn giáo dục thì đúng là chuyện gần đây). Về phần tại sao lại sắp xếp như vậy thì phải đi hỏi Viên Huệ Nga, ý của mẹ đại khái là đứa bé này trời sinh đã có khí chất văn nghệ, không cần phải đến trường học theo khuôn mẫu bình thường, khi đến thời điểm thích hợp thì trực tiếp tham gia tuyển sinh nghệ thuật được rồi, cô bé sẽ là ngôi sao lớn trong tương lai của nhà họ Liễu.

Liễu Nhứ Nhi cực kỳ cố gắng, dường như rất có thiên phú, môn nào cũng hiểu, môn nào cũng giỏi.

“Hôm nay anh sao vậy? Sao cứ rầu rĩ không vui...” Liễu Nhứ Nhi nghi hoặc, hỏi.

Liễu Tiểu Quyền lắc đầu một cái, một hồi lâu sau vẫn không lên tiếng, Liễu Nhứ Nhi cũng không thấy lạ, tiếp tục cầm bút vẽ tranh, một lúc sau, cô bé dường như nhớ tới chuyện gì đó, nhẹ nhàng giơ tay trái mềm mại lên, nhấn một dãy số quen thuộc trên đồng hồ điện thoại thông minh màu xanh lam trên tay, thấp giọng nói mấy câu rồi cúp máy.

Liễu Nhứ Nhi cuối cùng cũng chậm rãi xoay người lại, đứng dậy cười hì hì nói: “Anh à, không phải là anh lại thấy không thoải mái đó chứ? Em đi lấy thuốc cho anh...” Khi cô bé chuẩn bị quay người đi vào phòng ngủ của cha mẹ thì Liễu Tiểu Quyền lên tiếng ngăn cô bé lại.

“Không cần đâu, Nhứ Nhi. Anh muốn nói chuyện với em một chút...” Ánh mắt của Liễu Tiểu Quyền có hơi mờ mịt, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó, Liễu Nhứ Nhi đương nhiên không hiểu ý nghĩ thật sự của anh ta.

Cô bé nghịch ngợm nói: “Chuyện gì vậy, chơi có vui không?”

“Chơi vui cái gì, anh đang định tới Cục Cảnh sát báo án, nên tới đây để nghe ý kiến của em trước.” Liễu Tiểu Quyền đứng dựa ở cạnh cửa, nói.

“Báo án sao? Đang yên đang lành, sao anh lại báo án... Anh đã nói với mẹ chưa?” Liễu Nhứ Nhi quả thật không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tình cảm giữa cô bé và anh trai từ bé đã rất tốt, vừa nghe vậy nên vội vã chạy tới kéo tay anh ta lại, vậy mới biết tay anh ta lạnh vô cùng: “Anh à, rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì, xảy ra chuyện gì mà phải báo cảnh sát thế, có cần em gọi điện thoại cho mẹ trước không?”

Liễu Tiểu Quyền đột nhiên nói: “Nhứ Nhi, anh hỏi em, em có tin anh có năng lực đặc biệt không? Tức là anh có thể cảm nhận được rõ ràng một số chuyện... Ví dụ như chuyện em rơi xuống nước, ví dụ như chuyện xảy ra ở khu
du lịch, còn có rất nhiều chuyện khác nữa...”

Liễu Nhứ Nhi cười khanh khách: “Em đã nói với anh rồi, trước giờ em chưa từng rơi xuống nước, hơn nữa em biết bơi mà, anh quên rồi sao? Chuyện này tuy anh đoán sai nhưng em vẫn rất tin tưởng anh mà, nước ngoài còn có tiên tri, có phù thủy, Trung Quốc cũng có bói toán đoán mệnh nữa đấy, anh có thể biết trước cũng rất bình thường mà. Trên tivi cũng có nói, biết trước cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, lại càng không chứng tỏ được chuyện gì cũng có thể linh cảm đúng, có nhiều chuyện, anh cũng không đoán đúng mà, vì dụ như đồ chơi của em ở đâu, quần áo ném ở chỗ nào, chìa khóa để quên ở đâu, lần nào cũng có thể đoán đúng...”

“Sao anh lại không tin vào phán đoán của mình? Người khác không tin thì kệ họ...” Liễu Nhứ Nhi hiển nhiên đứng về phía anh trai mình.

Liễu Tiểu Quyền tức giận nói: “Nhứ Nhi, anh chưa từng đùa với em, lần này không giống với ngày thường. Anh có một cảm giác vô cùng mãnh liệt, hiện tại chúng ta đang gặp nguy hiểm, ngay cả cha mẹ cũng gặp nguy hiểm, còn có rất nhiều người khác cũng đang gặp nguy hiểm. Thôi, anh có nói, em cũng không hiểu, có lẽ anh nên đi báo cảnh sát, anh mơ hồ cảm thấy anh có thể biết được người nào nhất định sẽ chết, nếu sớm báo cho cảnh sát thì có thể sẽ cứu được họ.”

Đôi mắt to tròn của Liễu Nhứ Nhi dần hiện lên vẻ hiếu kỳ, nhưng cô bé đúng là rất thông minh: “Anh ơi, em cũng xem qua phim nước ngoài ấy rồi, anh nói xem, Thần Chết có đến thật không? Nếu như là thật thì khủng khiếp quá...”

Liễu Tiểu Quyền chán nản, lắc đầu một cái: “Anh cũng không biết nữa, có điều, em phải nghe lời anh, cố gắng hạn chế ra ngoài, lúc nào cũng phải chú ý an toàn. Chờ anh báo án xong rồi sẽ về với em, chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau...”

Liễu Nhứ Nhi nghiêng đầu một lúc, nháy mắt nói: “Em cảm thấy, thật ra chuyện như vậy hoàn toàn có khả năng đó, vũ trụ rộng lớn như vậy, không biết có bao nhiêu chuyện mà ngay cả nhà khoa học cũng không thể làm rõ, đại não con người căn bản không thể nghiên cứu rõ ràng, em thấy chuyện cảm ứng tâm linh rất bình thường... Nhưng anh ơi, anh không có bằng chứng mà đi báo án, liệu họ có tin anh không?” Cô bé lấy bút chống cằm, sau đó lại bổ sung thêm một câu, “Hay là em giúp anh làm chứng nhé...”

Cuối cùng, Liễu Tiểu Quyền cũng mỉm cười: “Em suy nghĩ nhiều rồi, em đâu thể giúp anh làm chứng được, được rồi...” Anh ta yêu thương xoa đầu em gái, trong lòng cảm thấy được an ủi, “Những việc này, anh sẽ tự mình xử lý, em cứ vẽ tiếp đi, anh sẽ nghĩ lại cẩn thận.” Có người để tâm sự, Liễu Tiểu Quyền cũng dần dần bình tĩnh lại, ít nhất không cảm thấy cô độc và hoảng sợ nữa.

“Ừm... Được rồi.” Liễu Nhứ Nhi bĩu môi, có hơi không cam lòng, quay người ngồi trước giá tranh nhưng lại ngẩn người nhìn chằm chằm con mèo trên đó.

Cô bé bất chợt nảy ra một ý nghĩ, đột nhiên xoay người nói: “Anh ơi, hay là anh cứ kể lại cặn kẽ tất cả những linh cảm của anh cho em nghe trước đi, nếu như ngay cả em cũng tin thì có lẽ cảnh sát cũng sẽ tin đấy.”

Liễu Tiểu Quyền bĩu môi nói: “Lần trước sau khi trở về, không phải anh đã nói với em rồi sao?”

“Lần trước em không nhớ kĩ, hì hì, cũng không tin lắm.” Liễu Nhứ Nhi le lưỡi một cái.

Liễu Tiểu Quyền do dự một chút, cảm thấy ý này cũng không tồi nên đồng ý.

***

Khoảng nửa tiếng sau, hai anh em bàn bạc một lúc lâu, vẫn quyết định giao những vấn đề khó cho lực lượng cảnh sát xử lý, năng lực của hai đứa trẻ như bọn họ cũng chỉ có hạn.

Liễu Tiểu Quyền đẩy cửa ra mới phát hiện Trịnh Tinh đang đứng chờ ngoài cửa.

Anh ta hơi sững sờ, Trịnh Tinh mở miệng nói trước: “Ồ, thì ra cậu ở nhà, Nhứ Nhi gọi tớ đến dạy piano cho con bé... Cậu đi đâu thế?” Bọn họ là bạn học, đương nhiên nói chuyện cũng rất tùy tiện.

“À, sao con bé lại nhớ tới đàn piano chứ, cái con nhóc này, muốn ra là ra.” Thì ra vừa rồi Nhứ Nhi gọi điện cho thầy Trịnh Tinh, chỉ là tạm thời Liễu Tiểu Quyền không muốn nói ra suy nghĩ trong lòng nên thuận miệng nói: “Tớ ra ngoài đi dạo một chút, cậu nhớ trông chừng Nhứ Nhi, đừng để con bé chạy linh tinh nhé.”

Trịnh Tinh gật đầu: “Được, cậu yên tâm đi.”

Liễu Tiểu Quyền vừa suy nghĩ vừa ra khỏi cửa, dọc đường cứ nghĩ có nên nói ra những gì mình thấy cho Trịnh Tinh nghe không, dù sao thì anh ta cũng rất có thể là người bị hại tiếp theo.

Cân nhắc mãi nhưng anh ta lại không nắm chắc bao nhiêu phần, vậy nên cũng đành thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện