Đông Phương Thần Thám

Giương đông kích tây (1)


trước sau

Trời càng tối càng thâm trầm, nhưng cửa hàng Mộng Viên vẫn như mọi khi, khách quen cũng từ từ rời đi, sảnh lớn bên trong cũng dần dần trở nên trống trải. Đoàn người Lý Nhất Đình vẫn chưa đi, bọn họ không dám lơ là chút nào. Kim Hoán Chiêu đã nói rõ tình hình cho bọn họ biết, đại ca Tiêu đã công khai xuất hiện gần đây, xem ra bang HN chắc chắn sẽ có hành động.

Lúc này đã gần một giờ sáng nhưng vẫn không có chút động tĩnh nào, chẳng lẽ nãy giờ chỉ lo sợ chuyện không đâu thôi sao? Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình tạm biệt trước, bọn họ không hề phân tích bất cứ điều gì, chỉ nói nếu có việc thì liên lạc qua điện thoại. Vạn Vĩnh Khôn thì ở lại giúp Kim Hoán Chiêu trông coi quán, Quách Kiệt và Thượng Mẫn Lệ thay người phụ trách dọn sạch các gian phòng trước khi tan làm.

Sau khi quét dọn phòng xong, Quách Kiệt làm chủ, thân thiết nói với Thượng Mẫn Lệ, em cứ tan ca trước đi, còn lại cứ để cho anh, đừng về muộn.

Thượng Mẫn Lệ nhìn cậu ta một lát, tuy có hơi u oán trong lòng nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, cảm kích mà bước tới sau quầy bar, cởi cái tạp dề nhỏ đáng yêu ra và thay quần áo để về, cô lên tiếng chào ông chủ Kim, Kim Hoán Chiêu dặn cô trên đường về nhớ cẩn thận, Thượng Mẫn Lệ nhẹ nhàng dạ một tiếng, sau đó liền khoác túi rời khỏi nhà hàng.

Qua khoảng mười phút, Kim Hoán Chiêu đột nhiên cảm thấy trong lòng bất an, dường như có chuyện gì đó bất thường! Anh ta càng lúc càng bất an, Vạn Vĩnh Khôn nhanh chóng nhận ra sự khác thường của anh ta, vội tới gần nói: “Ông chủ Kim... Anh sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

Kim Hoán Chiêu không trả lời ngay mà suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng trầm giọng nói: “Tôi nghi là chúng ta đã nghĩ sai chuyện gì đó rồi, nói không chừng, mục tiêu của Tiêu lão bản căn bản không phải là quán của tôi, lỡ đâu ông ta nhắm vào người trong quán của chúng ta thì sao?” Kim Hoán Chiêu lo lắng nói: “Nghe nói ông chủ sòng bạc đối diện đã bị bang HN giết, anh nghĩ xem, nếu trong quán không có ai thì có phải ngay cả cái quán này cũng không còn nữa không?”

Vạn Vĩnh Khôn còn chưa
kịp trả lời thì Quách Kiệt đã hoảng sợ la lên, cậu ta lo lắng nói: “Liệu mấy tên cặn bã đó có ra tay với Tiểu Lệ không? Em sơ suất quá, sao lại để cô ấy đi về một mình chứ?” Lúc này, Quách Kiệt sốt ruột như con kiến trong chảo nóng vậy, không biết nên làm thế nào cho đúng, Thượng Mẫn Lệ đã đi được một lúc lâu, hơn nữa còn đi xe điện.

Kim Hoán Chiêu lạnh lùng nói: “Cậu đừng suy nghĩ lung tung, coi như cậu muốn đưa cô ấy về đi nữa, chưa chắc cô ấy đã đồng ý.”

Quách Kiệt vẫn không yên tâm, không nhịn được cầu xin nói: “Anh Chiêu, hôm nay chắc chắn đại ca Tiêu sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện đâu, nếu mục tiêu của ông ta không phải quán Mộng Viên thì anh để em đi xem thế nào nhé!”

Kim Hoán Chiêu vẫn còn lý trí, anh ta nói: “Cậu nhìn dáng vẻ gầy gò của cậu mà xem, so với mấy thư sinh tay trói gà không chặt có khác gì nhau không? Cậu có thể bảo vệ được cô ấy sao? Vả lại, cậu đuổi theo cô ấy thế nào được?” Quách Kiệt nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào.

Vạn Vĩnh Khôn ở bên cạnh nói: “Hay là thế này đi, để tôi đi xem sao, tôi đi xe máy đuổi theo cô ấy thì chắc không thành vấn đề đâu...” Anh thấy Kim Hoán Chiêu vẫn lắc đầu, một lát sau mới nói: “Anh chưa quen đường trên đảo... A Kiệt, cậu đi với anh Khôn đi, tạm thời làm người dẫn đường, vậy là có thể đảm bảo không có gì sai sót.” Quách Kiệt gật đầu, ý nói biện pháp này không tồi.

Vạn Vĩnh Khôn nhận chìa khóa xe do Kim Hoán Chiêu đưa, nhanh chóng chạy tới chỗ chiếc xe máy chuồn chuồn đỏ mà anh ta coi như bảo bối, Quách Kiệt tất nhiên cũng nhanh chóng leo lên chỗ ngồi phía sau, việc tranh thủ từng giây từng phút đối với họ mà nói là rất quan trọng, tiếng xe máy mạnh mẽ vang lên, trong chốc lát đã lao thẳng ra đường, chỉ còn lại một chấm đỏ, biến mất ngay trước mắt Kim Hoán Chiêu, để lại mùi khói xe thoang thoảng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện