Đông Phương Thần Thám

Mỗi người đi một ngả


trước sau

Các thám tử Bắc Đình đang chuẩn bị hành lý, tiếp tục lên phía Bắc, vì đã hành hiệp trượng nghĩa trên đảo Loan Nguyệt nên trong lòng mọi người đều tràn ngập sự hào hùng vô tận, chuyện này trở thành một nhạc đệm nhỏ trước khi văn phòng thám tử Bắc Đình được thành lập, tương lai cũng có thể trở thành một câu chuyện khiến mọi người ca tụng; đảo Loan Nguyệt tuy rằng không cổ quái như Trần Thiên Vũ nói, nhưng các mối quan hệ xã hội đúng là thực sự phức tạp, mà trong khoảng thời gian sống trên đảo, mọi người ai cũng bị bao phủ bởi bầu không khí khủng bố vô hình ít nhiều. Lúc này, dưới sự cố gắng của tất cả mọi người, nỗi lo lắng cuối cùng cũng trở thành hư không, cảm xúc vui vẻ của các thám tử Bắc Đình đều không thể nói nên lời.

Vạn Vĩnh Khôn đã thuận lợi thi đỗ môn cuối cùng, lấy được bằng lái C1 như ý muốn, chuyện này cũng là do sự sắp xếp đặc biệt của trường học lái xe, mỗi lần mà có tin về cuộc thi thì đều sớm sắp xếp cho Vạn Vĩnh Khôn tham gia, mà Vạn Vĩnh Khôn tất nhiên cũng không chịu thua kém, từng môn đều đỗ cả. Ở trong lòng anh, thu hoạch lớn nhất của cuộc hành trình tại đảo Loan Nguyệt vẫn không phải chuyện này. Ở đây, anh đã may mắn gặp được người quan trọng trong cuộc sống của mình… cô gái yêu đọc sách ấy, mặc dù lần này mình phải đi lên Bắc nhưng không làm ảnh hưởng gì đến hai người trẻ tuổi này làm quen với nhau; còn cả người bạn tốt là Bách Vị Bích nữa, chàng thanh niên nhiệt huyết như trâu dữ vậy, vừa ngẫm lại là anh không nhịn được phải bật cười. Anh ta có tinh thần trọng nghĩa, không hề để ý đến sống chết và đầy ý thức trách nhiệm xã hội, lần nào cũng khiến Vạn Vĩnh Khôn phải cảm phục; từ anh ta, Vạn Vĩnh Khôn thỉnh thoảng có thể phát hiện bóng dáng tuổi trẻ của mình, nếu không phải bởi vì Bách Vị Bích vẫn còn đi lính thì anh tuyệt đối sẽ đề nghị anh Lý thu nhận Bách Vị Bích vào văn phòng thám tử Bắc Đình, đó là một người tiên phong hiếm có, nếu hợp tác với mình thì mình thật sự có bạn hữu rồi; còn cả ông chủ Kim hào sảng trượng nghĩa kia nữa, tất cả mọi người đều rất hợp với sở thích của anh. Kim Hoán Chiêu cũng có hẹn với họ rằng khi nào văn phòng thám tử Bắc Đình chính thức thành lập, anh ta sẽ lại mời bọn họ đến đảo Loan Nguyệt du lịch, bao ăn bao ở bao giải trí, đúng là một chuyện tuyệt vời! Đảo Loan Nguyệt tuy rằng không rộng lớn, nhưng thành phố của bọn họ là thành phố mỹ thực nổi tiếng cả nước, chuyến đi này vội vã, lại gặp phải nhiều chuyện không hay, nên vẫn chưa thưởng thức được.

Trong lòng Lý Nhất Đình đang nghĩ đến một người, ông không quen nhiều người trên đảo, hầu hết đều là bạn bè ở quán nhỏ Mộng Viên, chỉ có một người đặc thù, đó là Khang Thoa vốn luôn “thiên mã hành không*”, đó là một người trẻ tuổi có thiên phú cực cao, cá tính rõ ràng, hành tung quỷ bí, nhưng lại nhiệt tình với mọi chuyện lớn nhỏ trên đảo Loan Nguyệt, lưu lại cho ông ấn tượng khó có thể xóa nhòa; đặc biệt là trí nhớ siêu cường và năng lực quan sát tỉ mỉ kia, khiến Lý Nhất Đình thèm muốn không thôi, nếu có thể chiêu mộ được nhân tài như vậy thì tương lai của Bắc Đình không sợ không lớn mạnh. Ông nhắc tới chuyện này với Trần Thiên Vũ nhiều lần, Trần Thiên Vũ có suy nghĩ tương tự ít nhiều, nhưng đồng thời cũng đưa ra vài điểm đáng ngờ, đầu tiên là bọn họ không tiếp xúc nhiều với Khang Thoa, biết rất ít về thân phận lai lịch của anh ta, huống chi đây chỉ là ý muốn từ phía bọn họ, chứ bản thân Khang Thoa có bằng lòng hay không thì rất khó nói. Dù sao thì văn phòng thám tử Bắc Đình không nổi tiếng mấy, hơn nữa cũng không phải cái “bát cơm” gì bền chắc.

* Thiên mã hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp.

Chuyện này tạm thời đặt sang một bên, chưa đề cập tới vội, nhưng hai người đều có tính toán riêng.

***

Trước khi rời khỏi đảo Loan Nguyệt, mọi người liên hoan tại một nhà hàng nhỏ gần đó, xem như thực tiễn, Kim Hoán Chiêu vốn định thừa dịp cơ hội này vào thành phố để ăn một bữa tiệc lớn, nhưng lại bị Lý Nhất Đình cự tuyệt. Con đường kế tiếp phải đi vẫn còn xa xôi, có rất nhiều chuyện cần xử lý trước khi thành lập Bắc Đình, hôm nay nên nghỉ ngơi cho tốt, nếu mà đến nhà hàng quán rượu thì thể nào cũng phải uống đến mức say mèm. Tuy rằng Vạn Vĩnh Khôn ngứa trong lòng, nhưng Lý Nhất Đình lại không có hứng thú.

Cuối cùng, Kim Hoán Chiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể nói để dành lần tới vậy, chờ tất cả mọi người bận bịu xong, anh ta lại dọn dẹp sửa sang quán nhỏ Mộng Viên, bữa cơm này không thể miễn được, Lý Nhất Đình gật đầu xem như đồng ý.

Trong nhà hàng nhỏ đơn sơ này, Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình không uống, hai quý cô thì không biết uống, Bách Vị Bích trọng thương chưa lành không thể uống, Quách Kiệt và Thượng Mẫn Lệ, Ninh Hiểu Mạn đều phải trông cửa hàng nên không thể đến được, cuối cùng chỉ còn lại người có chín cái mạng là Kim Hoán Chiêu và “người miền núi hào sảng” Vạn Vĩnh Khôn là nốc từng chén. Rượu không say mà mỗi người đều đã tự say rồi, Kim Hoán Chiêu hơi mất khống chế cảm xúc, lúc đầu, anh ta bộc phát ra tất cả nỗi phẫn uất trong lòng suốt bao nhiêu năm qua, không hiểu tại sao lại kể ra cả lai lịch của mình, còn vừa nói vừa trào nước mắt ra nữa.

Lý Nhất Đình giờ mới biết được, thì ra Kim Hoán Chiêu cũng đến từ thôn Đinh Tích “nổi tiếng thiên hạ”, ông cũng bị sự trùng hợp này chọc cười, sao mà trong khoảng thời gian gần đây, họ cứ dính dáng đến thôn Đinh Tích này thế nhỉ, đúng là một cái thôn thần kỳ! Nghe Kim Hoán Chiêu nói thì hình như mấy năm nay, các thanh niên trai tráng của thôn đều chạy xuống thành phố phía Nam để dốc sức làm ăn, nhóm thám tử Bắc Đình lại vừa khéo gặp được hai lần, âu cũng là duyên phận xác suất nhỏ.

Mọi người khẽ cười, không chú ý đến đề tài này nữa, mỗi nơi đều có đủ loại người, phát triển tốt hay kém lại không ít, gặp được cũng không có gì lạ. Nhưng bọn họ vẫn bị thu hút rất nhiều về quá khứ của Kim Hoán Chiêu, thì ra Kim Hoán Chiêu là người duy nhất trong thôn Đinh Tích từng nếm được lương nhà nước, anh ta không cao, chỉ có một mét bảy mươi hai, nhưng lại vừa vặn để đỗ đợt kiểm tra nhập ngũ, thể lực lại rất tốt, không hiểu sao lại được đại đội trinh sát lựa chọn. Chúng ta có thể không biết khái niệm “lính trinh sát” là gì, nói lão A* thì có lẽ hiểu được, bộ đội đặc chủng là một tập hợp những người lính tinh nhuệ được chọn từ các lớp quân đội, mà lính trinh sát lại là những người nổi bật được chọn từ trong
các lớp bộ đội đặc chủng, tuy rằng danh tiếng không quá vang dội, nhưng năng lực tác chiến thì khó có thể tưởng tượng nổi.

* Lão A: biệt hiệu của một nhóm đặc chủng tác chiến trong đội lính đột kích.

Mọi người lập tức hiểu ra, bang HN đúng là không có mắt, cứ cố chấp xông vào nòng súng như vậy, có lẽ là thấy Kim Hoán Chiêu mấy năm nay hơi mập, nên mới sơ suất “mất Kinh Châu*” như thế.

* Mất Kinh Châu: một điển cố trong thời kỳ Tam Quốc, danh tướng Quan Vũ vốn coi thường các sĩ phu, khiến hai tướng My Phương và Phó Sĩ Nhân luôn bất mãn với ông. Lã Mông bất thần kéo đến, My Phương và Phó Sĩ Nhân theo lời thư dụ của Lã Mông, không giao chiến đã đầu hàng, dâng Giang Lăng và thành Công An cho Tôn Quyền.

Quá khứ của Kim Hoán Chiêu không chỉ dùng hai từ “rất giỏi” để hình dung, sau khi phục vụ trong đội lính trinh sát hơn hai năm, anh ta đã bị đổi nơi đóng quân đến đảo Loan Nguyệt, vì nơi này là cứ điểm đổ bộ của rất nhiều người có quốc tịch nước ngoài nhập cư trái phép. Đương nhiên là mục đích của những người này không phải đảo Loan Nguyệt mà là cả đại lục, nơi này chỉ là trạm trung chuyển, nhưng vì vị trí chiến lược đặc thù nên lính trinh sát mới có đất dụng võ; mà anh ta cũng nhờ một lần chấp hành nhiệm vụ mà bất ngờ làm quen với Khương Hoa trẻ tuổi xinh đẹp. Lúc ấy, Khương Hoa là con gái của ông chủ một quán cơm trên đảo, không biết có phải duyên phận đã tới hay không mà hai người chỉ gặp nhau một lúc ngắn ngủi đã đem lòng yêu, sau khi đến với nhau khoảng hai, ba năm thì tu thành chính quả, cho nên Kim Hoán Chiêu cực kỳ quý trọng tình cảm này, luôn cẩn thận che chở cho cô; sau khi hoàn thành năm năm đi lính, anh ta dứt khoát lựa chọn ở lại đảo Loan Nguyệt, mặc dù một phần lý do là nhà gái yêu cầu, nhưng hầu như đều vì tình cảm sâu sắc giữa hai người; Khương Hoa không muốn rời khỏi hòn đảo này, anh ta tất nhiên cũng sẽ không bắt buộc, hai người bọn họ đều có tình cảm phức tạp với đảo Loan Nguyệt. Biết được cục diện đen tối trên đảo, Khương Hoa là nữ giới thì không cảm thấy gì, nhưng Kim Hoán Chiêu thì lại cực kỳ tức giận, từng chuyện nhỏ một cứ tích lũy dần theo năm tháng, anh ta cũng từng thử chấp nhận và thích ứng, nhưng vì được giáo dục bởi bộ đội truyền thống nên anh ta vẫn khó có thể chịu nổi khi bang HN cứ hoành hành, gây tội ác chồng chất như thế, vì sinh tồn và gia đình, anh ta vẫn một mực nhẫn nhịn mấy năm nay, nhưng sẽ luôn đến ngày không thể nhịn nổi nữa...

Đêm đó sống mái một phen, có thể nói là sự phun trào sau mấy năm phải cực lực đè nén, dù là ai cũng không thể ngăn cản được!

Kim Hoán Chiêu nương men rượu mà tận tình phát tiết một trận, xả hết những nỗi khuất nhục và buồn bực suốt bao nhiêu năm qua, sự bất đắc dĩ và chết lặng của người dân trên đảo, cùng với sự gian nan và bất lực trong lúc kiếm ăn, cuối cùng khi nói đến lần tử chiến phải hy sinh quán nhỏ Mộng Viên này, anh ta mới cười, cười đến nỗi “ngũ vị tạp trần*”, khiến lòng người chua xót.

* Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.

Các quý cô thì hốc mắt ửng đỏ, mấy người đàn ông thì xúc động bùi ngùi, ai mà không có chuyện cũ đau buồn chứ, chỉ là nặng nhẹ khác nhau mà thôi, đều là người lưu lạc chân trời, gặp nhau lại như thể từng quen biết vậy.

Cuối cùng, Kim Hoán Chiêu nâng chén, cất cao giọng nói: “Mong ước thế giới hòa bình!” Mọi người có rượu bưng rượu, có trà bưng trà, có đồ uống bưng đồ uống, ai cũng cất tiếng cười to, đây đúng là một cậu bé lớn tuổi thích nằm mơ!

Sau khi cụng nhau một ly cuối cùng, mọi người đứng dậy bắt tay nhau nói lời từ biệt, có vài người còn ôm nhau một cái, lễ tiết giữa những người đàn ông luôn hơi thô lỗ, nhưng không ai để ý cả, nếu đã thật lòng biểu lộ thì tất cả hình thức đều không còn quan trọng nữa.

Sau bữa cơm chia tay, mỗi người một ngả.

***

Bữa cơm này diễn ra từ giữa trưa đến tận hơn hai giờ chiều, mọi người mới lục tục rời đi, Kim Hoán Chiêu và Bách Vị Bích về quán, Vạn Vĩnh Khôn và Thẩm Minh Nguyệt về quán trọ để dọn hành lý, chỉ còn lại Trần Thiên Vũ, Lý Nhất Đình và Lưu Tử Thần vừa chậm rãi đi trên đường vừa nói chuyện phiếm.

Trần Thiên Vũ vốn không yên phận, đột nhiên lấy tinh thần, đề nghị mấy người đến thư viện trong thành phố. Lý Nhất Đình và Lưu Tử Thần chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ. Vừa rồi, Kim Hoán Chiêu đề nghị mọi người vào thành phố liên hoan, người phản đối nhất chính là tên này, bây giờ đã hơn nửa buổi chiều rồi, sao lại nảy ra ý nghĩ đó chứ.

Lý Nhất Đình bất đắc dĩ mà lắc đầu, tỏ vẻ không có hứng thú, từ nơi này đến thành phố tuy không xa, nhưng vẫn phải ngồi xe buýt trước, sau đó đến thành phố đại học để đi tàu điện ngầm, thư viện lại không hề gần ga tàu, nói không chừng, ra ga lại phải đi phương tiện nào đó nữa, mất một giờ cũng chưa thể đến nơi được, tội gì chứ?

Lưu Tử Thần nghĩ thầm rằng người này hẳn là sẽ không bắn mũi tên mà không có mục đích gì, cho nên chị hỏi một cách uyển chuyển: “Thời gian hơi gấp gáp đấy, thật sự không thể không đi sao? Hay là cứ về Bắc Đình đã rồi tính sau?” Chị đề nghị.

Trần Thiên Vũ kiên quyết lắc đầu, dường như lập tức lâm vào trầm tư.

“Hai người muốn đi thì cứ đi đi, em về khách sạn nằm một lúc đây.” Chuyện đi dạo thư viện, Lý Nhất Đình không muốn làm bóng đèn, ông biết Trần Thiên Vũ sẽ không nói ra nguyên nhân, nên tùy tứ ca vậy.

Lưu Tử Thần bất đắc dĩ nói: “Anh Lý, vậy anh về trước nhé... Em cùng anh ấy đi tham quan thành phố, anh cũng biết đấy, anh ấy toàn làm người ta thấy khó hiểu thôi.”

Lý Nhất Đình cười ha ha, phất tay tạm biệt hai người đang đứng ngây ngốc giữa đường cái.

“Cẩn thận xe đằng sau kìa, ài!...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện