Đông Phương Thần Thám

CÓ ĐIỀU BÍ ẨN KHÁC


trước sau

Cái bàn vuông nhỏ của quán Mộng Viên lại được dựng lên, trà cũng nóng hôi hổi.

Việc vận hành buôn bán của cửa hàng lại khôi phục bình thường, tâm trạng của Kim Hoán Chiêu cũng vui vẻ, chỉ có điều, các thám tử Bắc Đình đã khởi hành từ sáng sớm hôm nay, khiến anh ta cảm thấy hơi thất vọng và mất mát. Họ là một nhóm người nhiệt tình vì lợi ích chung, rất hiếm thấy ở trong xã hội. Tuy thời gian giao tiếp không lâu thế nhưng cứ như đã quen từ lâu vậy, cảm giác hòa hợp kỳ dị này làm anh ta không hiểu sao lại thấy vui mừng, có sự tồn tại của những người này, dường như xã hội có vẻ ấm áp hơn nhiều.

Bách Vị Bích vất vả bưng một chén trà lên, thấy vẻ mặt suy tư của anh ta thì không khỏi thở dài.

“Lão Kim à, vẻ mặt của anh quỷ dị lắm đấy, anh đang nghĩ gì thế?” Anh ta nhấp một ngụm trà trong chén, bên mũi là mùi thơm nhè nhẹ.

Lúc này, Kim Hoán Chiêu mới định thần lại, nhìn Bách Vị Bích một cái: “Không có gì… Đúng rồi, vết thương của anh sao rồi, thế nào? Tôi suýt nữa thì đã tàn phế rồi, may mà hiện giờ cũng đã khỏe.” Anh ta quả thật có hơi nghi ngờ.

Bách Vị Bích cười khổ: “Còn không phải là do đối thủ cũ của anh ban tặng à?”

“Bang HN? Anh có thù với bọn chúng à? Sao lại thế được.” Kim Hoán Chiêu ngạc nhiên nói: “Bị thương có nặng không…” Anh ta quan tâm hỏi.

Bách Vị Bích nhẹ nhàng kéo vạt áo lên, từng vết thương uốn lượn như rắn lộ ra, có đoạn còn chưa kết vảy làm người ta nhìn mà thấy khiếp sợ. Vẻ mặt của Kim Hoán Chiêu càng lúc càng lạnh.

“Cái đám này sớm nên bị băm thây vạn đoạn, để bọn nó giải tán như thế đúng là lợi cho bọn nó quá.” Anh ta tức giận nói.

Bách Vị Bích lắc đầu, an ủi: “Bọn nó bây giờ đã chấm hết rồi, cũng coi như có tội phải chịu. Chúng ta lại không phải loại hung ác như bọn nó, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt mới hả giận.”

Kim Hoán Chiêu gật đầu nhưng vẫn không hiểu: “Anh và bang HN có quan hệ gì thế?” Cho đến bây giờ, anh ta vẫn không biết Bách Vị Bích suýt nữa đã chết dưới lưỡi dao của bọn chúng. Bách Vị Bích lại cố ý che giấu chuyện này, bằng không thì trận ác chiến ở quán Mộng Viên sợ rằng sẽ xảy ra sớm hơn nhiều.

“Chẳng phải vì Tiểu Lâm ở tiệm cắt tóc kia hay sao…” Bách Vị Bích bất đắc dĩ nói.

Kim Hoán Chiêu lại càng ngạc nhiên: “Anh thật sự thích cô gái gội đầu kia à? Nhưng anh phải suy nghĩ kĩ mới được…”

Bách Vị Bích cười khổ, nói: “Lão Kim, anh lại nghĩ lung tung đi đâu thế. Chỉ là tôi thấy Tiểu Lâm đáng thương, cô ấy chưa tới hai mươi nhưng vì mưu sinh mà phải ở đây chịu ức hiếp. Tôi thật sự không nhìn nổi. Đặc biệt là cái tên A Hải kia, ỷ mình khá đẹp trai mà lại có chút thế lực trên đảo Loan Nguyệt, suốt ngày quấy rầy cô ấy. Tiểu Lâm thấy phiền lắm nhưng không dám phản kháng, đổi lại là anh thì anh có đứng ra can thiệp hay không…”

“Tôi còn lâu mới đứng ra quản mấy chuyện vô bổ ấy, chuyện của mình còn chưa lo được nữa là.” Kim Hoán Chiêu lạnh lùng nói.

Bách Vị Bích cười: “Nghĩ một đằng nói một nẻo. Tôi còn không hiểu anh à, làm bạn bè nhiều năm như vậy, anh còn giả vờ với tôi làm gì… Nhưng mấy năm qua bận làm ăn, tính cách của anh đúng là thay đổi nhiều. Quả nhiên càng ngày càng giống người làm ăn.”

“Anh đang châm chọc tôi hả? Người làm ăn thì sao? Lẽ nào tôi không cần ăn cơm sao. Không giống anh, còn vắt hai chân ăn lương làm công… Đúng rồi, sao anh không quay lại làm ở đơn vị?” Kim Hoán Chiêu đột nhiên nhớ tới chuyện ký hiệu, có hơi kỳ lạ.

“Bệnh nhân dài hạn, anh xem dáng vẻ của tôi thế này thì sao có thể đi theo bọn họ khắp nơi được.” Bách Vị Bích cười khẽ. “Mấy người anh em của chúng ta đúng là nghĩa khí, vừa nghe nói tôi xảy ra chuyện là bọn họ lập tức dốc hết toàn lực. Lần trước, suýt chút nữa đã tiêu diệt được bang HN, nếu không thì anh cho rằng chỉ bằng một mình anh thì thật sự có thể lay chuyển được sức mạnh của bang HN à?” Lúc này, Kim Hoán Chiêu mới hiểu ra, hóa ra là còn có chuyện như vậy.

“Tôi nói rồi mà, CMN, đám quỷ các anh làm việc tốt mà không để lại tên tuổi à…” Lúc này, Kim Hoán Chiêu mới hoàn toàn yên lòng, rồi lại bắt đầu cười ha hả: “Đúng là chuyện ác nào cũng làm, nên ai cũng muốn tiêu diệt. Lời của ông cha đến hiện giờ vẫn cực kỳ linh nghiệm nhỉ…”

Bách Vị Bích thản nhiên nói: “Anh mới là người có công cao nhất, ngày đó, bọn họ lật khắp núi tìm người nhưng chỉ có thể tìm được đám đàn em thôi. Đại ca Tiêu khôn khéo, thỏ khôn có ba hang, nghe bọn họ nói, ngay cả cái lông cũng không đụng tới được. Nói đi cũng phải nói lại, vẫn là anh có bản lĩnh.” Dù sao thì hắn ta cũng nói sự thật.

Kim Hoán Chiêu từ từ bưng chén trà nhỏ
nóng bỏng lên, trong lòng cũng hơi có cảm giác thành công. Đúng vậy, nếu không phải mình “trực đảo Hoàng Long*” thì rất khó tiêu diệt hoàn toàn thế lực hung ác này.

* Trực đảo Hoàng Long: thẳng tiến phủ Hoàng Long. Ý là “tiến thẳng vào sào huyệt địch”.

“Nào, không nói nữa, hai anh em chúng ta cạn một cái!” Anh ta cầm chén trà, ra hiệu với Bách Vị Bích. Bách Vị Bích buồn cười nhìn anh ta, cũng nâng chén trà lên cùng với anh ta một cái, coi như lấy trà thay rượu, cùng mừng thắng lợi.

Khi có một người thì dù mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ thấy cô đơn, hai người bị thương không nhẹ ngồi ngẩn ngơ nói chuyện phiếm, Kim Hoán Chiêu tự nhiên cảm thấy ấm áp hơn nhiều, anh ta hỏi: “Vậy sau khi anh dưỡng thương xong sẽ rời đi hả.” Anh ta đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

Bách Vị Bích gật đầu, nhưng lại lập tức nói: “Không biết chừng các anh em của đại đội ba cũng về đấy. Hơn nữa, vết thương của tôi thế này mà không mất thêm hai tháng nữa thì khó có thể khỏi hẳn.”

“Hiện giờ anh ở đâu? Có muốn chuyển tới cùng tôi…” Kim Hoán Chiêu nảy sinh ý nghĩ bất chợt.

“Ba lần bảy lượt muốn qua sông đi nằm viện, nếu như ở đây anh có chỗ thì tôi mong còn không kịp nữa là. Nói rõ trước nhé, tiền thuê nhà anh trả…” Trên mặt Bách Vị Bích cũng lộ ra mừng rỡ, trước kia, anh ta sợ liên lụy tới Kim Hoán Chiêu, nhưng bây giờ lại không giống thế, có thể giúp đỡ lẫn nhau thì đương nhiên sẽ tốt hơn.

“Đúng là vắt cổ chày ra nước mà, được rồi, tối nay chuyển tới đây luôn đi, làm ổ với tôi mấy tối đã.” Kim Hoán Chiêu rất sảng khoái, đúng là anh ta cần có bạn, bà xã vẫn chưa về, những ngày tháng này buồn chán vô cùng.

Bách Vị Bích ngạc nhiên nói: “Vợ anh đâu rồi, sao không thấy bóng dáng đâu cả? Tôi cứ tưởng anh sắp xếp cho tôi một phòng riêng cơ, hại tôi mừng hụt một trận.”

“Cô ấy đã sớm về nhà mẹ đẻ rồi, về thì cả ngày cũng đi chơi mạt chược suốt… Đợi vết thương của tôi khỏe rồi thì lại cho cô ấy về tiệm. Bây giờ tôi phải dỗ cô ấy, bảo cô ấy quay lại muộn một chút, chuyện chém chém giết giết đã qua thì cho qua đi, đỡ bị cô ấy lầm bầm bên tai từ sáng tới tối.” Kim Hoán Chiêu đúng là có ý này.

Bách Vị Bích cười, nói: “Hai vợ chồng anh sơ suất thật đấy, tôi thấy người làm chồng như anh mà có hôm nào đánh rắm thành tiên, khéo cô ấy cũng chẳng biết đâu.”

“Lượn đi, đây cũng chỉ là cách nghĩ của tên độc thân nhà anh thôi. Chuyện lần này quá nghiêm trọng, tôi không dám báo cáo thôi…” Kim Hoán Chiêu đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Nói tới đây, tôi lại nhớ ra một chuyện, trước khi về nhà mẹ đẻ, Khương Hoa vẫn còn lo lắng lắm, có phải anh có ý gì với A Mạn nhà chúng tôi không?”

Bách Vị Bích không thể không cười khổ một lần nữa: “Anh của tôi ơi, anh thật sự bỏ ngoài tai chuyện bên ngoài rồi à, Hiểu Mạn hiện giờ là người yêu của anh Khôn đấy, các anh đừng gán ghép linh tinh nữa.”

Kim Hoán Chiêu ngạc nhiên nói: “Thật sao? Sao không ai nói với tôi thế…”

Bách Vị Bích thở dài một tiếng, nói: “Anh Khôn không phải vẫn hay thế sao, vô cùng khiêm tốn. Khi đến cửa hàng của anh, anh ta không hề dám nói một câu với Hiểu Mạn, thế nhưng chuyện tình cảm thì chỉ cần anh quan sát... Trong lòng anh chỉ có một mình vợ nên không nhìn ra cũng là chuyện bình thường.” Bách Vị Bích vẫn hiểu.

Kim Hoán Chiêu đột nhiên nhớ tới một chuyện, anh ta tự nhủ: “Hình như đã nhiều ngày rồi không gặp được Hổ Tử, anh nói xem tên nhóc đó lại trốn đi đâu rồi? Cái tên này cả ngày khoác lác, lúc trong cửa hàng thật sự xảy ra chuyện thì cái đầu cũng không dám ló ra một chút, đúng là nhát gan.”

Bách Vị Bích khinh bỉ, nói: “Đó chỉ là một tên du côn nhỏ bé thôi, thế mà anh cứ muốn có qua có lại cả ngày với gã, thật không biết trong lòng anh nghĩ thế nào nữa. Anh không định thu đàn em đấy chứ…”

Kim Hoán Chiêu cười gượng mấy tiếng, không nói gì.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện