Đông Phương Thần Thám

Tên thích khách nhanh nhẹn


trước sau

Nửa đêm, bóng đen thần bí quen thuộc ấy lại xuất hiện trong bóng tối của đảo Loan Nguyệt, thời gian là năm giờ sáng - thời khắc tối nhất trước bình minh.

Địa điểm lúc này chính là khu nhà ở sân sau của Hứa Văn Dũng, thật ra thì Hứa Văn Dũng lần này không bị thương nhiều, chẳng qua chỉ là mất hết can đảm mà thôi. Thành quả mà hắn khổ tâm kinh doanh nhiều năm không gánh nổi một đòn như thế, thực sự khiến hắn khó có thể chấp nhận được, hắn vẫn không rõ mục đích đến đây của Bắc Đình, đó rõ ràng là một tổ chức vô danh, mặc dù lên Baidu để tra tìm nhưng vẫn không ra, sao có thể khuấy đảo Loan Nguyệt – một hồ nước bùn sâu không thấy đáy đến mức long trời lở đất như thế chứ?

Vài tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên trong sân, nhưng lại không làm Hứa Văn Dũng cảnh giác, dù sao thì số động vật nhỏ quanh đây chẳng ngày nào là biết yên phận cả, động tĩnh hôm nay còn là nhỏ đấy; hắn vỗ nhẹ lồng ngực đang đau đớn và khó thở, nhưng lại không thể không vạn phần bội phục võ thuật của Trần Thiên Vũ, chỉ là một người què mà lại có kỹ năng như thần, hắn chỉ có thể tổng kết như thế, hắn không thể biết được đó là “Ngự Thú Thất Thức” độc đáo do Trần Thiên Vũ sáng tạo ra, nhưng uy lực trong thực chiến của loại võ thuật quỷ dị này thì hắn lại được tận mắt chứng kiến, đúng là thế ngoại cao nhân, hắn thở dài trong lòng, vận số của mình thật không may mắn.

Hứa Văn Dũng đang chuẩn bị dàn xếp ổn thỏa để rời khỏi đảo Loan Nguyệt, hắn không phải kẻ không biết thức thời, đảo Loan Nguyệt bây giờ đã là thiên hạ của Bắc Đình rồi, điều đó không thể nghi ngờ được, bất luận bọn họ có giống như những gì đã nói hay không, nhưng địa vị bá chủ vẫn vĩnh viễn không tới lượt hắn.

Trên thực tế, Hứa Văn Dũng chỉ cần giải tán bang Xà Vương, sau đó tập trung vào mối làm ăn của mình thì dù có tiếp tục ở lại đảo Loan Nguyệt cũng không sao, nhưng bang chủ Hứa của chúng ta lại không nghĩ như vậy, hắn nhìn thấy rõ sự thật hơn bất cứ ai, vật đổi sao dời, cá lớn nuốt cá bé, những luật rừng ấy, không ai rõ ràng hơn hắn cả, nếu đã muốn đi lên đỉnh núi thì khi ngã xuống, kết cục duy nhất sẽ là tan xương nát thịt, bây giờ may mắn được giữ lại toàn thây thế này, không đi luôn thì định đợi khi nào?

Không thể phủ nhận, hắn thật sự là một người thông minh!

***

Thế nhưng, dù là người thông minh đến đâu cũng có chuyện không thể đoán trước được.

Khi bóng đen chậm rãi xuất hiện bên ngoài cửa sổ, tạo ra một cái bóng dáng quỷ dị, Hứa Văn Dũng vẫn còn trầm tư, ban đêm trước khi rời đảo nhất định là một đêm khó ngủ.

Ước chừng khoảng gần mười phút sau, bóng đen dường như hơi mất kiên nhẫn, không ngờ lại nhẹ nhàng ho khan ra tiếng.

Hứa Văn Dũng giật nảy người, hắn quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, nhưng ánh mắt của hắn vụt sáng lại tối lại ngay lập tức, hắn lại quay đầu về.

Căn phòng chìm vào yên lặng, dường như một cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng, cuối cùng, Hứa Văn Dũng mới mở miệng hỏi: “Lúc này rồi, anh còn tới đây làm gì?” Ai cũng không thể ngờ được hai người họ lại quen biết nhau.

Bóng đen lập tức nhảy từ ngoài cửa sổ vào, từ từ dựa vào tủ quần áo khá xa hoa trong phòng, nhìn Hứa Văn Dũng với ánh mắt hơi chế nhạo, hắn ta chậm rãi nói: “Xem ra, anh không vui vẻ cho lắm.”

Trên khuôn mặt của Hứa Văn Dũng có vẻ tức giận, hắn oán hận nói: “Tại sao anh không nói sớm cho tôi biết rằng vẫn còn đám người Bắc Đình đó sẽ làm hỏng chuyện chứ?... Rốt cuộc thì tại sao Bắc Đình lại đến đây? Anh có biết không?”

Không ngờ bóng đen lại mỉm cười, nhưng chỉ có thể nhìn ra vài dấu hiệu ấy qua ánh mắt.

“Bắc Đình tất nhiên là kẻ địch trời sinh của anh, cũng là kẻ địch trời sinh của đảo Loan Nguyệt.” Bóng đen chậm rãi nói.

Hứa Văn Dũng bỗng nhiên tỉnh táo lại, hắn nhìn bóng đen, một hồi lâu sau mới nói: “Anh cho tôi kinh phí thành lập bang Xà Vương, sau đó giúp tôi quật khởi chỉ trong một đêm, chỉ vì muốn khiến tôi thất bại thê thảm?” Cuối cùng, hắn không còn u mê nữa.

“Bây giờ anh mới biết điều đó, liệu có phải đã quá muộn rồi không? Bằng không thì tại sao anh lại cho rằng tôi muốn giúp đỡ anh chứ, chẳng lẽ tôi tự mình làm bá chủ đảo Loan Nguyệt không tốt sao? Hay là anh cảm thấy mình có điểm nào hơn người à... Thật buồn cười!” Bóng đen dửng dưng nói.

Hứa Văn Dũng thiếu chút nữa đã hộc máu, cái tên này, dụ hắn lao lên chiến đấu, còn mình thì làm quân tốt qua sông*! Hắn giận tím mặt mà nói: “Rốt cuộc thì anh là ai? Làm vậy có mục đích gì...” Tới giờ, hắn mới ý thức được sự thành công của mình quả thật đã tới quá dễ dàng, ích lợi khổng lồ như thế bị thu hết vào túi chỉ trong khoảnh khắc mà lại không có bất cứ kẻ nào mơ ước, một chuyện không thể tin nổi như vậy, một người từ xưa đến nay luôn trầm ổn như mình mà sao lại dễ dàng vào tròng như thế chứ?

* Quân tốt qua sông: trong cờ vua, quân tốt chỉ có thể tiến về phía trước, không thể lùi về phía sau, nhưng sau khi qua được sông thì có thể đi ngang, uy lực rất lớn.

Có lẽ dục vọng và sự tham lam của con người có thể biến một người thông minh thành đứa trẻ ba tuổi chỉ trong nháy mắt.

Bóng đen hờ hững không nói, thấy Hứa Văn Dũng phát điên như vậy, dường như hắn ta rất hưởng thụ,
hắn ta chậm rãi bước tới, kéo ghế dựa ra và ngồi xuống, xem ra định nói chuyện khá lâu.

“Bang chủ Hứa, anh có nghĩ tới điều này không, những kẻ như các anh đến đảo Loan Nguyệt nhiều năm như vậy rồi, đã làm được chuyện tốt gì cho đảo Loan Nguyệt chưa? Ngoài việc dẫn một đám lưu manh chỉ biết ăn uống, chơi gái rồi cờ bạc ra thì chỉ biết đi khắp hang cùng ngõ hẻm mà chém chém giết giết, các người đã nghĩ cho dân chúng trên đảo bao giờ chưa, chẳng lẽ bọn họ không phải con người sao? Chỉ có thể bị các người hoành hành ngang ngược, thỏa sức bóc lột sao? Một đảo Loan Nguyệt đang yên bình mà lại bị các người hành hạ đến mức trở nên bẩn thỉu xấu xa, đâu còn vẻ non xanh nước biếc, thế ngoại đào nguyên, thái bình no ấm như trước? Các người gây ra đủ mọi tội ác ngập trời trên đảo Loan Nguyệt như thế, thật sự không nghĩ tới có ngày sẽ bị trời phạt hay sao... Tôi không thể không bội phục các người, rốt cuộc các người đã làm thế nào mà ngay cả lương tri tối thiểu cũng không còn thế...” Bóng đen tuy rằng vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại ẩn chứa lửa giận cực kỳ mạnh mẽ.

“Đừng gọi tôi là bang chủ nữa!” Hứa Văn Dũng đang ủ rũ thì bỗng nhiên bùng phát, hắn lập tức gầm lên đầy giận dữ: “Kẻ biến đảo Loan Nguyệt thành ra như vậy không phải Hứa Văn Dũng này mà là bang HN! Là đại ca Tiêu! Tại sao anh không đi tìm lão mà lại giận chó đánh mèo sang tôi chứ?...”

“Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, đại ca Tiêu tất nhiên khó tránh khỏi con đường chết; còn anh ấy à, nhiều năm rồi mà chưa bao giờ yên phận cả, sau lưng đã làm ra bao nhiêu chuyện tàn nhẫn vô tình như thế, anh tưởng rằng tôi không biết à? Anh đã quá coi thường sự công bằng trong lòng người rồi...” Bóng đen bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Hứa Văn Dũng lập tức im lặng, hắn biết người này nói rất đúng, căn bản không thể nào phản bác; thế nhưng nếu muốn sinh tồn trên đảo Loan Nguyệt mà không dùng chút thủ đoạn thì đâu được, có lẽ dã tâm của mình đã quá lớn rồi, nhưng ai không có mục tiêu để phấn đấu chứ? Hắn yên lặng thật lâu, cuối cùng mới thở dài một tiếng, nói: “Tôi thừa nhận mình đã làm sai rất nhiều chuyện, cũng hại không ít người, tuy rằng đều là bị ép, bị bất đắc dĩ... Không nói chuyện này nữa, bây giờ tôi chỉ mong anh giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho kẻ tầm thường như tôi một con đường sống, tôi cam đoan từ nay trở đi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi đảo Loan Nguyệt... Anh thấy thế đã được chưa, mọi người cùng lùi lại một bước đi.” Hứa Văn Dũng gần như cầu xin.

Trong đôi mắt sáng ngời của bóng đen lộ ra vẻ trêu cợt, hắn ta cười khá quái dị rồi mở miệng nói: “Tôi không việc gì phải lùi một bước cả, anh muốn lùi cũng được thôi... Nhưng anh cảm thấy bây giờ phải trả một cái giá lớn thế nào mới có thể thuận lợi rời khỏi nơi thị phi này?”

Hứa Văn Dũng nhanh chóng xịt xuống như một quả khinh khí cầu bị rút hết không khí vậy, hắn uể oải nói: “Nếu anh muốn, mọi đàn em của tôi đều thuộc về anh hết, anh có thể xưng vương ở đây...”

“Buồn cười thật! Tôi nuôi một đống thùng cơm đó làm cái gì?” Bóng đen nói với vẻ khinh thường.

Hứa Văn Dũng hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, khó khăn nói: “Toàn bộ tài sản của tôi cũng có thể thuộc về anh, nhưng anh hãy chừa một chút cho tôi để trợ cấp gia đình...”

“Không cần, tôi càng không có hứng thú với mấy thứ đó, huống chi nó vốn là của tôi cho anh... Mấy lời vô dụng này, tôi không muốn nói nhiều với anh nữa, hôm nay tôi đến đây chỉ cần một thứ thôi.” Bóng đen chậm rãi đứng lên, ánh mắt lộ ra vẻ khó dò.

“Anh muốn cái gì?” Hứa Văn Dũng kinh ngạc nói.

Bóng đen quay lưng về phía hắn, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, cuối cùng, bóng đen mới trầm giọng, nói: “Muốn mạng của anh…”

Lời còn chưa dứt, một thứ vũ khí có hình thù kỳ quái bỗng dưng xuất hiện trong tay hắn ta, Hứa Văn Dũng lập tức kinh hãi, thiếu chút nữa đã bị ngã xuống đất.

Hắn muốn chạy thoát thân, nhưng hiển nhiên đã không còn kịp nữa, một ánh sáng sắc lạnh lập tức xuyên thủng qua cơ thể còn chưa kịp né tránh, cảm giác lạnh như băng cực độ chỉ trong nháy mắt đã chui thẳng vào tim.

Hứa Văn Dũng nhìn vũ khí sắc bén đang đâm xuyên qua cơ thể mình, nhìn cả dòng máu tươi đang ồ ồ trào ra, thực sự không thể tin nổi đây lại là sự thật, lúc này, sắc mặt của hắn trắng bệch như quỷ mị vậy.

Người này đúng là quỷ mị, cuối cùng, hắn nghĩ…

Sau đó, con ngươi của hắn chậm rãi phóng to, sinh mệnh bắt đầu bị xói mòn, cho đến khi biến mất, không còn thấy đâu nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện