Đông Phương Thần Thám

Căn phòng tối nhỏ (2)


trước sau

Trần Thiên Vũ nằm trên giường không nhúc nhích, chỉ dùng đầu óc nhạy bén để suy nghĩ vấn đề.

Thứ nhất, rốt cuộc A Hải đã phát hiện ra điều gì mới dẫn tới họa sát thân, thứ mà A Hải phát hiện nhất định ngay cả bản thân anh ta cũng không nhận ra. Tại sao A Hải không đề cập đến bất kỳ bí mật đặc biệt nào mà anh ta tìm thấy chứ? Trừ khi vấn đề này rất bình thường, đến nỗi người bình thường hoàn toàn sẽ không chú ý đến.

Thứ hai, tại sao sát thủ có lệnh bài của bang Xà Vương? Vấn đề này tương đối dễ giải thích, rất có thể tên sát thủ này chính là thân tín của Hứa Văn Dũng, thậm chí còn là người giúp Hứa Văn Dũng cất giữ lệnh bài, bây giờ Hứa Văn Dũng đã chết, bí mật này đã không ai biết rõ, A Hải càng không thể nào biết được.

Thứ ba, tại sao rắn hổ mang chúa muốn tấn công con trai và vợ cả của đại ca Tiêu chứ, diệt khẩu? Hai người không quan trọng này đáng để hung thủ tấn công như vậy sao, thậm chí còn dùng rắn hổ mang chúa bí mật tấn công bọn họ nữa, thủ đoạn độc ác biến thái này thật khó hiểu, trừ khi có mối thù sâu nặng mới hợp lý, nhưng ai có mối thù sâu nặng với hai người này chứ?

Thứ tư, tại sao sát thủ muốn lấy dùi Naga của miếu Kim Hoa làm vũ khí, ngoài việc tạo ra sự bí ẩn, liệu còn có nguyên nhân khác không? Chẳng lẽ mấy lần ám sát này còn có ý nghĩa nào khác? Ừm, điều này hoàn toàn có khả năng.

Thứ năm, giới tính của sát thủ rốt cuộc là nam hay nữ? Vấn đề này, ông chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận, nếu như là nữ sát thủ thì tất cả những phán đoán trước đã bị lệch hướng và ông cũng hoàn toàn sai về những người đang bị nghi ngờ rồi, khả năng này không phải là không có...

Nghĩ tới đây…

Trần Thiên Vũ đột nhiên nhìn về phía sau cánh cửa, một tia sáng lóe lên trong mắt ông.

Đúng vậy, tại sao sát thủ phải trốn ở sau cánh cửa? Có thể là để dễ dàng giết chết đại ca Tiêu và Hứa Văn Dũng, nhưng giết một mình A Hải thì có cần phải lẩn trốn không? Chẳng lẽ sát thủ là phụ nữ?

Vấn đề này đột nhiên trở nên rất quan trọng, theo lẽ thường mà nói, có lẽ ám sát thì phải hành động bất ngờ, nhưng có khả năng khác không? Nghĩ đến đây, ông lập tức lại nhớ đến con rắn hổ mang chúa đó, khi ông hỏi Vạn Vĩnh Khôn thì thật ra vẫn có ý nghĩa khác (lúc ông hỏi Vạn Vĩnh Khôn con rắn này có lợi hại không) - con rắn hổ mang chúa này không hề lợi hại.

Nghĩ tới đây, ông lại gọi điện thoại cho A Hải, còn chưa ngừng cuộc gọi thì…

Ông đột nhiên đứng dậy khỏi giường, mở cửa gọi ra: “Tử Thần, Tử Thần, em tới đây!”

Giọng nói ngọt ngào của Lưu Tử Thần lại vang lên phía sau, thậm chí còn có một mùi hương bay phảng phất gần mũi ông, Lưu Tử Thần nhìn vẻ mặt lo lắng Trần Thiên Vũ, không biết gọi chị có chuyện gì.

“Tại sao em lại ở trong phòng này chứ?” Trần Thiên Vũ bối rối.

Lưu Tử Thần cũng kinh ngạc nói: “Em vào từ lâu rồi, thấy anh đang suy nghĩ nên em rót ly nước cho anh... Chẳng lẽ vừa nãy anh không nhìn thấy em sao?”

Trần Thiên Vũ gãi đầu một cái, vì sự thất thần của mình mà thấy xấu hổ, thậm chí ngay cả Tử Thần vào đây mà cũng không phát hiện ra, nếu người vào là sát thủ thì sao? Vậy mình còn mạng nữa không? Ông không nghĩ nhiều, chỉ lo lắng đưa ra sự hoài nghi trong lòng.

“Tử Thần, em còn nhớ không, chúng ta đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ở miếu Kim Hoa?”

Lưu Tử Thần càng không hiểu gì, có phải đầu óc ông dạo này có vấn đề, chị gật đầu: “Đó là Lam Mẫn. Mặc dù chúng ta chỉ từng gặp cô ấy một lần, nhưng chắc chắn em vẫn nhớ chứ... Chẳng phải anh cũng gặp rồi sao, có chuyện gì vậy?”

“Em nghĩ rằng cô ấy thường xuyên ở miếu Kim Hoa rốt cuộc là vì cái gì?” Trần Thiên Vũ có vẻ ngẫm nghĩ.

Lưu Tử Thần cười phá lên: “Cầu thần bái phật mà, điều này rất bình thường, chưa biết chừng là đi cầu duyên đấy... Sao anh biết cô ấy thường xuyên đến miếu Kim Hoa? Chẳng lẽ anh theo dõi cô ấy?”

“Không đúng. Anh nhớ hồi Bách Vị Bích bị tấn công là vì cô ấy đã đề nghị đi miếu Kim Hoa nên mới gặp phải...” Trần Thiên Vũ không trả lời vấn đề này mà là tiếp tục đưa ra câu hỏi.

Lưu Tử Thần lắc đầu: “Có thể là trùng hợp cũng chưa biết chừng.”

“Không phải trùng hợp đâu, dùi Naga đó cũng ở miếu Kim Hoa, rắn hổ mang chúa cũng ở miếu Kim Hoa, trên thế giới không có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy...” Trần Thiên Vũ tự nói với mình.

Lưu Tử Thần lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, nhưng chị vô cùng thông minh, nhanh chóng nghĩ đến một chuyện, chị kinh ngạc nói rằng: “Không lẽ anh cho rằng sát thủ là cô ấy sao? Một cô gái nhỏ nhắn như vậy, giết con gà có thể cũng gặp khó khăn, cô ấy có thể giết chết đại ca Tiêu và Hứa Văn Dũng không?”

Trần Thiên Vũ nhất thời không nói gì, đầu ông đang quay như chong chóng.

“Nhìn tình hình hiện tại thì hung thủ
có khả năng là người mà chúng ta hoàn toàn không nghĩ tới, hơn nữa có thể ở ngay bên cạnh chúng ta, trước khi mọi chuyện chưa được làm sáng tỏ, mọi người đều trở thành đối tượng nghi ngờ.”

Lưu Tử Thần gật đầu bày tỏ đồng ý quan điểm này, nhưng chị rất nhanh đưa ra quan điểm của mình.

“Theo lý thì hung thủ không nên là người gầy yếu như Lam Mẫn mới phải? Ít nhất sẽ phải có chút võ thuật...” Chị hỏi.

Trần Thiên Vũ gật đầu nói: “Anh cứ nghĩ mãi mà không hiểu tại sao sát thủ muốn đợi đến khi đại ca Tiêu hấp hối mới ra tay, còn nữa, tại sao sát thủ phải trốn ở sau cánh cửa tấn công A Hải... Trừ khi, cô ta vốn dĩ không phải là đối thủ của hai người này, chỉ có thể dùng cách đánh lén, hoặc là cần chỉ huy rắn hổ mang chúa hỗ trợ tấn công...”

Lưu Tử Thần cũng hơi lơ mơ, chị suy nghĩ cẩn thận một lúc, lại lắc đầu nói: “Không đúng, em nhìn ra được cô gái Lam Mẫn này là người có tình ý với Bách Vị Bích, em cảm thấy suy đoán cô ấy chỉ huy rắn hổ mang chúa tấn công Bách Vị Bích là vô lý, hơn nữa lần tấn công đó rất có thể sẽ cướp đi tính mạng của Bách Vị Bích, chính cô ấy đã liều mạng cứu Bách Vị Bích đấy... Tại sao cô ấy phải làm như vậy, há chẳng phải là uổng công vô ích sao? Và lại, chẳng lẽ cô ấy và Bách Vị Bích lại có mối hận thù sâu nặng gì sao, em hoàn toàn không nhìn ra chuyện đó? Suy đoán này không hợp lý.”

Trần Thiên Vũ véo cằm, ông quả thật cũng không chắc chắn, nên mới cùng Lưu Tử Thần nghiên cứu bàn bạc.

“Từ góc nhìn của con gái các em mà nói, trong hoàn cảnh nào thì mới hạ độc thủ với người mình yêu chứ? Có lẽ vì lợi ích của gia đình... Hoặc có khả năng cô ta vốn dĩ muốn hạ độc sát thủ, nhưng nửa chừng lại đổi ý? Đây chẳng phải là việc các cô gái thường làm nhưng không giải thích được sao?”

Lưu Tử Thần tức giận nói: “Anh suy luận kiểu gì thế? Con gái bọn em chỉ biết tùy hứng làm liều thôi phải không... Vậy cũng phải xem tình huống gì chứ...”

Hai mắt Trần Thiên Vũ sáng lên: “Vậy trong hoàn cảnh nào thì con gái sẽ lặp đi lặp lại những việc không bình thường như vậy?”

Lưu Tử Thần không kiềm chế được tức giận mà bật cười ra tiếng: “Anh đang có thành kiến đối với con gái bọn em đấy... Con gái bình thường đều sẽ không làm xằng làm bậy như vậy đâu, anh nghĩ nhiều rồi.”

Trần Thiên Vũ lúc này mới định thần lại, ha ha, có lẽ ông đã suy nghĩ quá đương nhiên rồi, liền vội vàng nói sang chuyện khác.

“Vừa nãy anh có gọi điện cho A Hải, thì ra có chuyện chúng ta đã nhầm ngay từ đầu, cho nên đầu óc anh bây giờ hơi loạn, quả thật suy nghĩ lung tung cũng chưa biết chừng...” Trần Thiên Vũ gãi đầu.

“Chuyện gì nhầm?” Lưu Tử Thần ngạc nhiên nói.

“Căn cứ theo cách nghĩ của A Hải, con rắn hổ mang chúa đó hoàn toàn không phải do Hứa Văn Dũng nuôi dưỡng. Hơn nữa anh ta nói rằng toàn bộ đảo Loan Nguyệt này chắc cũng không có con rắn hổ mang nào thân hình dài quá ba mét đâu, nếu như có thật thì Hứa Văn Dũng sớm đã lấy ra để khoe rồi.”

Lưu Tử Thần cười khúc khích: “Vậy con rắn mà chúng ta ăn hết sợ là dài khoảng sáu bảy mét đấy...”

Trần Thiên Vũ gật đầu: “Vấn đề ở chỗ, nếu con rắn này không phải thú cưng của Hứa Văn Dũng thì tại sao lại xuất hiện ở trong sân sau nhà Hứa Văn Dũng chứ? Trước lúc Hứa Văn Dũng sắp chết, hắn vô cùng bất ngờ, chứng tỏ tên sát thủ này là người mà hắn vô cùng quen thuộc và tin tưởng, anh đoán hắn tin tưởng người nào nhất? A Hải nói rằng chỉ có phụ nữ xinh đẹp!”

“Suy đoán này vẫn là rất chủ quan, em cảm thấy liệu anh có thể có sự nhầm lẫn gì rồi... em không có cách nào liên tưởng được hai thứ đáng sợ như tên hung thủ độc ác và rắn hổ mang chúa này với cô gái nhỏ nhắn dễ thương đó đâu.” Lưu Tử Thần vẫn lắc đầu, nhưng chị lại không có kết luận nào tốt hơn.

“Vẻ ngoài của con người là khó nhìn ra nhất. Đôi khi, người trông yếu ớt lại chính là người như vậy.”

Bỗng dưng…

Trong ánh mắt Trần Thiên Vũ lóe lên một cơn lạnh khủng khiếp, khiến Lưu Tử Thần cảm thấy run rẩy trong lòng.

Đúng vậy, nếu như hung thủ thật sự là Lam Mẫn yếu ớt, vậy thì thật là đáng sợ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện