Lại nói, khi Hạm đội tiến đến ngoài khơi Puni, bọn Đinh An Bình không tấn công ngay mà cho ba chiến hạm vào đánh động thủ quân, mục đích là thúc đẩy tính tích cực của đối phương. Bọn họ đều không muốn tiểu quốc Puni không chiến mà hàng. Như thế không hợp với kế hoạch.
Sau khi nghe tin hồi báo, Đinh An Bình truyền lệnh cho Hạm đội toàn thể tiền tiến. Khi cả Hạm đội dàn hàng ngang bên ngoài bờ biển, thủ quân và dân chúng trên bờ chấn kinh không sao kể siết. Nhìn những chiến hạm khổng lồ ngoài khơi, không ai là không lạnh người. Liền sau đó, không để cho thủ quân có nhiều thời gian chuẩn bị, kỳ hiệu lay động ra lệnh tấn công. Xạ thủ trên các chiến hạm lập tức khai hỏa, dùng đại pháo oanh kích các vị trí phòng thủ của thủ quân trên bờ lẫn các kiến trúc trên bến cảng. Khi thủ quân kinh hoàng tháo lui vào trong, các chiến hạm lại tiến sâu vào, mở rộng phạm vi oanh kích. Một số đạn pháo thậm chí còn bắn đến tận thành thị phía trong, làm cho dân chúng ở đó tháo chạy cuống cuồng.
Sau một trận oanh kích đánh tan tuyến phòng ngự của thủ quân, các vận hạm và quân hạm cập vào bến cảng, đổ quân lên bờ. Một vạn quân Định Hải nhất sư dưới sự thống suất trực tiếp của Triệu Phong tiến vào thành Puni, triển khai việc truy kích thủ quân và bắt giữ những kẻ chống đối. Trước lực lượng hùng hậu của đối phương, thủ quân Puni sau một lúc đề kháng đều hạ khí giới đầu hàng. Ai cũng thấy trận chiến này hoàn toàn không có huyền niệm gì, nên cũng không muốn chống cự. Trước đây thần phục Majapahit ở Java, nay đổi người thống trị mới, xem có vẻ còn hùng mạnh hơn, cũng chẳng có chuyện gì đáng phải bàn cãi.
Triệu Phong cho quân vây bắt tất cả những kẻ chống đối, tức là tiểu vương Puni cùng thần thuộc và các thương nhân đã cùng góp sức thành lập đạo thủ quân lâm thời kia; sau đó cho trảm thủ tất cả, tài sản sung công. Thế là, gần như toàn bộ quý tộc và đại bộ phận thương nhân ở Puni bị giết. Đại bộ phận tài sản của Puni đều được sung công. Tài sản của cải ở Puni chủ yếu nằm trong tay giới quý tộc và thương nhân giàu có, còn dân chúng bình thường chẳng có bao nhiêu tài sản. Bọn Đinh An Bình và Triệu Phong cho ba chiến hạm vào trước đánh động, là để những kẻ đó có thời gian tổ chức quân đội chống cự. Có như thế mới có cớ xử lý bọn họ, sung công tài sản chứ. Còn dân thường đều được tha. Tiểu quốc không còn quý tộc bản địa mới dễ thống trị.
Tiếp đó, Triệu Phong giữ lại 1.000 quân bình định Puni. Số còn lại theo Hạm đội tiến sang các tiểu quốc lân cận. Hạm đội chia ra một số vận thuyền, áp giải tù binh và chiến lợi phẩm về An Phú Thành. Trận chiến này dễ dàng và nhanh chóng, chưa hết một ngày là đã giải quyết xong thành Puni, chỉ còn dành thời gian chiêu nạp các làng ở xa hơn mà thôi.
An Phú Thành.
Sau khi chiếm lĩnh tiểu quốc Puni, bộ máy chính quyền ở An Phú Thành lại phải hoạt động hết công suất. Số vàng bạc châu báu chiến lợi phẩm chở về làm Ngân khố của Giang Phong tăng gấp bội. Trải qua mấy trăm năm tích trữ, tài sản của tiểu quốc Puni thật khả quan. Ngoài ra, số tù binh Puni cũng cần phải an bài. Những người này vốn không phải là quân binh, nên Giang Phong không có ý cho gia nhập quân đội. Mà cũng không thể tùy tiện thả bọn họ ra. Có sẵn khổ công miễn phí lẽ nào lại không sử dụng. Giang Phong chỉ hứa xá miễn cho dân thường Puni chứ không phải tù binh. Những kẻ này không thuộc đối tượng được xá miễn, và được đưa đến An Hiệp trấn làm khổ công ở các mỏ quặng.
Đồng thời Thương mại Tổng quản Cát Ti cũng thống suất các thương đội xuống vùng Puni tiếp quản các thương thuyền của những thương nhân chống đối đã bị xử lý. Tài sản của cải thì đã được chở về An Phú Thành, nhưng các thương thuyền, hàng hóa và nhân viên của bọn họ vẫn còn lại ở đấy, giờ đây cũng được sung vào các thương đội của Giang Phong, do Cát Ti quản lý. Cát Ti giờ đây quản lý hàng trăm thương thuyền, hàng nghìn thương nhân, phải nói là vị cao quyền trọng.
Cách An Phú Thành không xa là Lâm Hải Hồ. Hồ có hình như chữ W, rộng khoảng 950 kilômét vuông. Bên trong hồ lại có một hòn đảo lớn, rộng khoảng 50 kilômét vuông, được Giang Phong đặt tên là Lâm Đảo (tên thật là Talim). Hiện tại, hòn đảo đã trở thành cấm địa, được bảo vệ nghiêm ngặt. Người bình thường không được đến gần. Trên đảo có các công xưởng quan trọng của Giang Phong. Một bộ phận của Thái Học Viện cũng được xây dựng ở đó, chuyên thử nghiệm các nghiên cứu của Thái Học Viện.
Hôm nay, Giang Phong đi thị sát ở đó. Chúng thuật sĩ, giờ là Thái học sinh, thay phiên nhau giới thiệu với Giang Phong những thành tựu nghiên cứu của bọn họ. Những cải tiến về kỹ thuật gốm sứ và tơ lụa khiến Giang Phong rất hài lòng. Còn các nghiên cứu cải tiến thần công đại pháo tuy cũng có tiến triển nhưng không được như Giang Phong mong đợi. Hỏa dược đã khá hơn. Nhờ sự gợi ý của Giang Phong, các thuật sĩ – Thái học sinh sau nhiều lần thử nghiệm đã tìm ra công thức pha chế hỏa dược tốt nhất. Nhưng