Giang lịch năm thứ 3 vạn 9.516 (Giáp Ngọ, 1414), mùa hạ tháng 4. Quảng Châu. Cửa biển Hổ Môn. Đông Thắng đảo.
Đông Thắng đảo trước đây hoang vu không một bóng người, giờ đây tụ tập vô số hạm thuyền, binh sĩ, lương thực vũ khí. Triệu Phong đã thiết lập ở đấy nam tuyến chỉ huy bộ, phụ trách chinh phạt Quảng Châu. Đông Thắng đảo nằm ngay trên tuyến giao thông hàng vận của Châu Giang, nằm ngay cửa biển, dễ kiểm soát và thống quản toàn cục. Chỉ huy bộ đóng ở đây là rất thích hợp.
Đứng trên Đông Vũ sơn, một ngọn núi cao trên Đông Thắng đảo, Triệu Phong nhìn về phía Quảng Châu. Trời đầy sương che mờ cảnh vật, không thể nhìn thấy được thứ gì ở xa. Chỉ có thể nghe thấy những tiếng đạn pháo nổ đoàng đoàng từ xa vẳng lại, lâu lâu lại nhìn thấy những đạo hỏa quang bắn thẳng lên trời.
Độ nửa tháng trước, chiến sự ở Giao Chỉ nguy cấp, tuân theo thánh chỉ, Quảng Đông Đô chỉ huy sứ Lý Thừa Nghiêu đã tuyển lấy 3 vạn quân từ các vệ sở ở 19 châu phủ đất Quảng Đông : Quảng Châu, Liên Châu, Triệu Khánh, Đức Khánh, Thiệu Châu, Nam Hùng, Huệ Châu, Liên Bình, Triều Châu, Cao Châu, Hóa Châu, Lôi Châu, Liêm Châu, Khâm Châu, Quỳnh Châu, Đam Châu, Vạn Châu, Nhai Châu, La Định đi cứu viện Giao Chỉ. Trong Quảng Châu Thành giờ đây chỉ còn lại 5.000 quân phòng thủ, nếu là bình thường, đó cũng đã là một lực lượng rất hùng hậu.
Hiện tại, trong Quảng Châu Thành có 3.000 phủ binh, bên ngoài thành có 1.000 quân trấn thủ Tam Giang Khẩu, cùng với 1.000 quân Phiên Ngu vệ. Minh triều quân chế định mỗi vệ sở cơ bản có 5.600 quân, các tiểu tướng gọi là thiên hộ, bách hộ, … Nhưng do một bộ phận đã bị điều đi cứu viện Giao Chỉ, Phiên Ngu vệ chỉ còn lại 1.000 quân do một viên thiên hộ chỉ huy.
Từ sáng sớm, nghe tin báo có mấy toán Uy Khấu đang cướp phá các thôn trấn ngoài thành, Đô chỉ huy sứ Lý Thừa Nghiêu đã phái 1.000 phủ binh phối hợp với 1.000 quân Phiên Ngu vệ đi đánh dẹp. Ở cách thành hơn 50 dặm, phủ binh đụng độ ‘Uy Khấu’. Nhìn thấy đối phương chưa đến 1.000 người, 2 viên thiên hộ lãnh quân cả mừng, lập tức hợp quân dàn trận tác chiến. Quang minh chính đại đối trận, trước thực lực cường đại của Thiên triều đại quân, 2 viên thiên hộ tự tin đám ‘Uy Khấu’ kia sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt. Đám quân ‘ô hợp’ kia làm sao có thể kháng cự nổi Thiên triều tinh nhuệ đại quân.
Các tướng lãnh quân Minh đang còn mơ mộng về chiến thắng, đột nhiên nghe thấy những tiếng nổ đoàng đoàng. Tiếp đó là hàng loạt đạn pháo rải xuống đầu quân Minh. Hàng trăm viên đạn pháo rải xuống, hàng trăm quân Minh thương vong, trận hình hỗn loạn. Phía ‘Uy Khấu’ vẫn án binh bất động, không thừa cơ tấn công.
Chỉ sau loạt đạn pháo đầu tiên, đã có 1 viên thiên hộ tử trận. Viên thiên hộ còn lại cố gắng tụ tập quân đội, ra lệnh xung phong. Muốn tránh khỏi đạn pháo oanh tạc, chỉ có thể cùng quân giặc hỗn chiến mà thôi. Dù sao lúc này quân Minh cũng vẫn còn đông hơn.
Sau một hồi cố gắng, quân Minh cũng đã tập hợp lại, nhắm quân giặc xung phong. Nào ngờ quân giặc không dám ứng chiến mà lại lui về phía sau. Quân Minh hùng hổ đuổi theo, đột nhiên người ngã ngựa nghiêng. Quân Minh lúc này mới phát hiện bị lọt vào một trận địa cạm bẫy dày đặc. Khi nãy trận địa cạm bẫy này bị đội hình quân ‘Uy Khấu’ che mất, khi bọn họ lui lại thì mới lộ ra.
Liền đó, một loạt đạn pháo lại ập tới, rải xuống đầu quân Minh. Lần nay Khai hoa đạn làm cho quân Minh tổn thất thảm trọng, số thương vong hơn nghìn. Quân ‘Uy Khấu’ thừa cơ tràn tới tấn công. Quân Minh thấy thảm cảnh đồng bạn, sĩ khí mất hết, chỉ còn biết tìm đường tháo chạy. Sau một trận đuổi giết, quân Minh chỉ chạy thoát được chưa đến trăm người.
Nghe bại binh hồi báo, Lý Thừa Nghiêu mới biết quân giặc không phải là Uy Khấu, bởi Uy Khấu không thể nào có hỏa lực mạnh mẽ đến như vậy. Gã chỉ còn biết tập họp phủ binh chuẩn bị thủ thành, không dám phái quân rời thành nữa. Đối diện địch quân lợi hại như thế, giao chiến trên đất bằng, quân Minh chỉ có thiệt hại thảm trọng mà thôi. Giờ chỉ còn biết dựa vào thành trì phòng ngự, đồng thời phái quân đi cầu viện.
Đạo tiên phong của Đế quốc quân đội sau khi đánh tan 2.000 quân Minh, lập tức kéo vào đóng trại phía trước Quảng Châu Thành. Nhìn thấy đối phương chỉ dùng 1.000 quân mà định tấn công thành trì có 2.000 quân phòng ngự, Lý Thừa Nghiêu cũng không dám mở cửa thành ra đánh mà quyết tâm cố thủ.
Dưới sự dẫn đường của hướng đạo, các hạm thuyền của Đệ nhất phân hạm đội thuộc Bắc Dương Hạm đội thuận dòng Châu Giang tiến thẳng đến Quảng Châu Thành. Tam Giang Khẩu chỉ có 1.000 quân trấn thủ, sau mấy trận oanh kích, đã nhanh chóng thất thủ. Các hạm thuyền thẳng đến trước Quảng Châu Thành. Quân Minh ở Quảng Châu mấy chục năm nay chẳng gặp phải chiến loạn gì, an nhàn quen rồi, chẳng có ý thức phòng bị gì cả. Khi chợt phát hiện đầy trời đạn pháo rải xuống đầu, thủ quân ở Tam Giang Khẩu nhanh chóng hãm nhập hỗn loạn. Khi quân đội Đế quốc đổ bộ lên bờ, quân Minh hoặc là quỳ xuống xin hàng, hoặc là bị đao thương