Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTrong cuộc sống, có những thứ phải dừng lại và đánh đổi để làm lại từ đầu. Nhưng đối với việc đánh đổi mạng sống để khởi đầu lại là chuyện quá hi hữu. Thừa Xuân đến giờ phút này vẫn chưa dám tin là cô sống lại một lần nữa. Nó như một phép màu kì lạ vậy, đầy mơ hồ với cô. Nhưng có điều mọi thứ xung quanh buộc cô phải tin đó là sự thật.
Trong nhà vệ sinh Thừa Xuân đứng trước gương, nhìn chăm chăm vào hình ảnh được phản chiếu trong đấy. Quả thật đó chính là cô. Hình ảnh của Thừa Xuân với mái tóc ngắn của ba năm về trước. Hoàn toàn không phải Thừa Xuân của mùa đông ấy để tóc dài, vì nghe nói Tần Khang thích con gái như thế.
Chợt lòng Thừa Xuân dâng lên chua xót. Cô vô thức đưa tay xoa lấy bụng mình. Hình ảnh kinh hoàng ấy lại hiện về, nó như một thước phim quay nhanh xẹt qua tâm trí cô. Dường như từng cơn đau của giờ phút ấy đến tận bây giờ cô cảm nhận còn rất rõ ràng, bởi lẽ nỗi đau cắt da cắt thịt có thể quên đi nhưng nỗi đau mất con làm sao có thể dễ dàng quên được với một người mẹ.
- Con ơi! Mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho con.
Thừa Xuân trầm giọng. Đôi mắt của cô sau lời ấy đã trực trào hai hàng lệ. Quả thật chẳng có nỗi đau nào trên đời có thể sánh bì với nỗi đau mẹ mất con. Vì tình mẫu tử luôn là điều thiêng liêng nhất.
Cốc cốc... Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
- Mày làm gì mà lâu vậy. Ra nhanh lên sắp trễ giờ làm rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là tiếng của Tĩnh Nhã cô nương. Bà ở bên ngoài lớn tiếng thúc giục cô vì đã gần 7 giờ rồi mà cô vẫn chưa khỏi nhà đi làm.
Thừa Xuân nghe tiếng mẹ. Cô lập tức lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má mình, hít một hơi thật sâu để không bị giọng mũi rồi mới dám đáp trả lại tiếng của mẹ:
- Dạ, con ra ngay đây!
Thừa Xuân sợ mẹ biết cô khóc. Cô sợ mẹ biết cô yếu đuối vì từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ để mẹ bận lòng mà giờ đây lại như vậy, sợ rằng sẽ khiến mẹ cô nghĩ ngợi nhiều.
Thừa Xuân hứng một ít nước rửa mặt, nhìn vào gương chắc chắn rằng trên mặt cô không có dấu hiệu nào của khóc lóc, cô mới dám mở cửa bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua phòng bếp Thừa Xuân cố gắng tránh chạm mặt với mẹ. Cô định rằng sẽ không ăn sáng đi thẳng lên phòng chuẩn bị rồi đi làm luôn.
Tĩnh nhã cô nương tất bất việc bếp núc, cũng không mấy để ý đến Thừa Xuân lần nữa. Bà cũng không biết là cô đã ra ngoài hay chưa? Đã ngồi vào bàn ăn hay chưa? Điều bà quan tâm bây giờ là làm sao cứu nguy chiếc trứng chiên bị chạy khét trong lúc bà đi gọi Thừa Xuân mà bị lãng quên.
Thuận lợi trốn lên phòng, Thừa Xuân nhanh chóng mở tủ tìm đồ thay một cách gấp rút. Bởi lẽ vì cô biết nếu đây là thời điểm của ba năm trước thì cô đang tham gia một bộ phim sắp đóng máy, mà không nhầm thì hôm nay là ngày quay phân đoạn cuối cùng để đóng máy tiến tới hậu kỳ, vì thế hôm nay cô không thể trễ nải được.
Thừa Xuân thay bộ đồ đơn giản với chiếc quần bò kết hợp áo phông rộng thùng thình. Cũng may cô là người mẫu nên dáng khá chuẩn đối với việc ăn mặc không mấy ngăn nắp này cũng không quá tệ hại. Dù sao đến phim trường Thừa Xuân cũng phải thay trang phục khác.
Lấy túi xách, chìa khóa xe Thừa Xuân chạy vội xuống lầu. Khi ngang phòng khách Tĩnh Nhã cô nương phát con gái bà đang vội vàng mang giày, như thể đang bị ai đuổi bắt. Bà cất tiếng hỏi:
- Không ăn sáng rồi đi! Không trễ lắm ăn một chút có sức mà đi làm.
Tĩnh Nhã cô nương luôn là thế, nói chuyện cộc lốc không có câu nào là tình cảm cả. Nhưng dù vậy Thừa Xuân biết bà thương cô rất nhiều. Thương nên mới sợ cô trễ giờ bị mắng, thương mới lo lắng cô không ăn sáng sẽ không có sức. Thừa Xuân hiểu tất cả nên chẳng bao giờ cô phát tiết với bà, chỉ trừ một lần duy nhất. Thừa Xuân mang xong giày đứng dậy.
- Không mẹ, con đến đó sẽ ăn sau.
Cô đáp lại câu hỏi của Tĩnh Nhã cô nương. Sau đó như một tia chớp bay ra khỏi cửa. Cánh cửa bị đóng sầm lại cùng với giọng nói lảnh lót:
- Ba với mẹ con đi làm đây!
Tĩnh Nhã cô nương lắc đầu chê trách. Bà không hiểu con gái bà không hiểu thật hay cố tình không hiểu. Nó là người của công chúng phải giữ gìn hình ảnh, còn đằng này lại... Tĩnh Nhã cô nương thở dài một hơi rồi sau đó quay trở về bàn ăn với phu quân của bà. Mặc cho Thừa Xuân con bà chạy hì hục vì trễ giờ.
Thừa Xuân lái xe nhanh nhất có thể, và cuối cùng cô cũng đến được phim trường nhưng vẫn bị trễ. Cô cố tình lái xe vào bãi sau, đi cửa sau, ý định là muốn tránh Trương Ác Ma - đạo diễn phim, người mà trong kí ức của cô ở kiếp trước là một trạc