Ước chừng nằm viện thêm nửa tháng, Ngô Cẩn Ngôn chính thức theo chân Khương Tử Tân tới quán bar nhà họ Khương làm việc.
"Ngươi muốn làm công việc gì? Bartender? Bưng bê? Hay nhân viên dọn dẹp?" Nàng bĩu môi hỏi - dáng vẻ tuyệt nhiên không vừa lòng. "Ở bên cạnh ta chẳng phải tốt hơn sao? Ngươi vừa được ăn ngon mặc đẹp, lại còn được cùng ta tập luyện nữa."
"Buổi tối ta sẽ trở về." Cô rất thức thời đáp. "Hơn nữa... ta như cũ, muốn làm nhân viên dọn dẹp."
Với tình thế bất ổn của bản thân hiện tại, thì việc nghe ngóng tin tức là một việc làm vô cùng cần thiết. Mà để nghe ngóng thông tin chính xác, cách tốt nhất chính là giả bộ làm nhân viên dọn dẹp, thỉnh thoảng cố gắng tìm cách nán lại thật lâu.
Thời điểm nghe cô bày tỏ nguyện vọng xong, Khương Tử Tân không khỏi kinh ngạc:
"Cho ngươi nhiều lựa chọn tốt như vậy, ngươi cuối cùng lại chọn cái tệ nhất là sao?"
"Vì ta muốn thế." Ngô Cẩn Ngôn cũng không giải thích quá nhiều.
"Được, ta chiều theo ý ngươi."
Vẫy vẫy tay với quản lý, nàng khẽ cười nói: "Chú Đỗ, đây là bạn của cháu, chú sắp xếp giúp cậu ta một chân dọn dẹp. Cậu ta được việc lắm."
Chú Đỗ đương nhiên không từ chối.
"Đại tiểu thư đã chủ động mở lời, tôi rất lấy làm vinh hạnh."
Đoạn, hắn rời tầm mắt nhìn cô. Đôi con ngươi thâm thúy rất nhanh lóe lên tia sáng.
"Theo ta." Hắn nói.
Ngô Cẩn Ngôn gật đầu, hướng Khương Tử Tân mấp máy môi mở lời: "Cảm ơn."
"Cảm ơn gì chứ? Ta đã nói ngươi là sủng vật của ta mà."
Vui vẻ vẫy tay tạm biệt, trước khi khuất dạng, nàng còn không quên bổ sung một câu: "Nhớ buổi tối phải trở về cùng ta luyện võ đấy nhé."
***
"Đương gia."
Xa Thi Mạn đẩy cửa bước vào, nhìn nữ nhân đang an tĩnh nhâm nhi rượu, không khỏi âm thầm thở dài.
Mà Tần Lam cũng chẳng buồn quan tâm đến chị, chỉ nhàn nhạt hỏi:
"Tình hình thế nào?"
"Con bé dường như rất được lòng Khương tiểu thư." Chị đáp.
Nghe xong, đôi môi đỏ mọng dần nâng lên.
"Vậy thì tốt. Cứ để nó tự do vài tháng, chờ khi nào nó thành công học lỏm được một vài chiêu võ, tôi sẽ tự tay đón nó về. Ừm... coi như bây giờ tôi đang gửi trẻ."
Xa Thi Mạn gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó tiếp tục đề nghị: "Khương Tử Tuấn vẫn chưa biết chuyện này, tôi có nên thông báo với hắn một tiếng không?"
"Không cần, tiểu Tân tính cách thế nào ai cũng rõ. Khương Tử Tuấn chắc chắn sẽ chẳng nề hà gì với nhánh cỏ dại họ Ngô đó đâu."
"Tôi chỉ đang nghĩ thời gian tới, Ngô Cẩn Ngôn sẽ còn phải trải qua rất nhiều đau đớn."