Sau lần bất ngờ bị tập kích, Ngô Cẩn Ngôn đối với sự kém cỏi của bản thân đã có cái nhìn rõ ràng hơn rất nhiều.
Nguyên lai trước đây cô chưa từng nghĩ tới việc tự vệ, căn bản do cuộc sống quá mức sung túc. Vì thế kết quả hiện tại đi tới đâu, cũng là bất hạnh cam chịu việc bị người khác chà đạp tới đó.
Chà đạp không chỉ về mặt thể xác, mà còn về cả lòng tự tôn.
"ĐỨNG DẬY."
Khương Tử Tân phẫn nộ quát kẻ vừa bị mình đánh tới thảm kia.
Ngô Cẩn Ngôn nghiến răng, nhịn đau đứng thẳng dậy.
Những ngày vừa qua, cô đã ra sức cải thiện sức bền và tốc độ của bản thân. Tuy nhiên đúng với những lời mà vị tiên sinh kia nói - tốc độ của cô chỉ bằng Khương Tử Tân lúc 7 tuổi.
Cùng xuất thân trong gia đình hắc đạo, ấy thế nhưng cô và tiểu nữ hài kém tuổi này quả thực khác nhau một trời một vực.
"Tiếp tục."
Khương Tử Tân rất nhanh liền lao tới.
Bản năng sống sót trỗi dậy. Cô lập tức nắm lấy cổ tay nàng bẻ sang một bên.
Đại tiểu thư cũng không phải kẻ ngốc. Bị giữ tay lập tức dùng chân. Mũi chân hướng thẳng vào đầu gối cô với lực đạo vô cùng mạnh.
Trong tình thế này nếu như cô thực sự trúng đòn, chắc chắn hậu quả nặng nhất sẽ là gãy xương.
Tiếp tục nghiêng thân né tránh, sau đó Ngô Cẩn Ngôn vòng ra sau nàng, đem khuỷu chân đạp xuống.
"A..." Khương Tử Tân thiếu điều ngã khuỵ.
Nắm chặt tay giúp nàng giữ thăng bằng, cô lạnh nhạt nói: "Xin lỗi."
"Hỗn đản, sao đột nhiên ngươi trở nên mạnh như vậy?" Nàng quay lại nạt nộ.
"Ta cũng không biết nữa."
"Bỏ đi bỏ đi, ngươi tiến bộ ta đây càng thêm rảnh rỗi. Bởi vì bên cạnh bỗng chốc xuất hiện một sủng vật đặc biệt được việc."
"Nếu như..." Ngô Cẩn Ngôn ngập ngừng.
"Gì?"
"Nếu như... một ngày nào đó ta dùng chính những chiêu thức này để phản bội ngươi thì sao?"
Thoáng kinh ngạc nhìn cô rồi cười thành tiếng, Khương Tử Tân khoanh tay, nâng cằm hỏi: "Ngươi thử nghĩ xem."
"..."
"Nghĩ chưa ra phải không? Hay là cứ mạnh dạn thử đi, tới lúc đó ngươi sẽ có câu trả lời thôi."
Ngồi xuống nệm nghỉ ngơi, nàng vươn tay lấy chai nước khoáng lên nhấp một ngụm.
"Cha ta thường nói rằng khi bị phản bội, việc đầu tiên nên làm không phải lập tức giết hắn, mà là làm phước ban cho hắn một con đường sống, rồi chờ khi cuộc sống của hắn khá hơn. Tới lúc đó tước đi tất cả cũng chưa muộn."
Thời điểm nàng nói dứt câu, sống lưng cô bỗng trở nên lạnh buốt.
Tần Lam...
***