"Mẹ..."
Đôi đồng tử vô lực mở to. Đầu ngón tay dính máu run rẩy cố gắng cử động. Tuy nhiên do bị gãy, cho nên đành đau đớn từ bỏ.
Ngô Cẩn Ngôn huyết dịch đỏ thẫm từ trên trán nhỏ xuống, trong cơn mê tỉnh chẳng rõ ràng, cô âm thầm khắc sâu đôi môi tựa như máu vẫn luôn thủy chung giữ độ cong vừa đủ kia.
Cô biết đó là Tần Lam - nữ nhân duy nhất có khả năng vững vàng ngồi lên chiếc ghế đương gia giới hắc đạo. Và cũng là nữ nhân duy nhất trên thế gian này dám thẳng tay kết liễu anh trai mình chỉ để đổi lấy vị thế của ngày hôm nay.
Từng bước tiến về phía thi thể của Thẩm Lan. Tần Lam ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, ánh mắt mơ hồ mang theo hơi nước.
"Đồ tồi. Chị vĩnh viễn là kẻ phản bội ngốc nghếch nhất thế gian." Nàng nhỏ giọng thì thầm. Sau đó chậm rãi hướng tầm mắt về phía cô - vẫn là nét cười ý vị thâm trường ấy - lạnh lùng nói: "Mạng của ngươi là do mẹ ngươi tự tay giết cha ngươi và dùng chính bản thân mình để đổi lấy. Bởi vậy ngươi tốt nhất hãy thức thời một chút."
Rốt cuộc, vẫn là đem Ngô Cẩn Ngôn với nửa cái mạng nhặt về.
Thật là quá hoang đường.
***
"Đương gia."
"Tình hình thế nào rồi?"
"Tạm thời đã qua cơn nguy kịch. Có điều ngón trỏ tay phải cùng bả vai bị thương tương đối nghiêm trọng."
"Chỉ cần không chết là được. Thời gian tới nhớ chăm sóc con bé thật tốt, nếu nó muốn chống đối, có thể tiêm vài mũi an thần để tránh ồn ào."
Đơn giản phân phó vài câu, cuối cùng nàng chậm rãi xoay gót rời đi.
"Đương gia."
"Sao nữa?"
"Đây chính là kết quả cô thực sự mong muốn sao?"
Bước chân nàng dần ngưng trệ rồi dừng hẳn.
Để lại tấm lưng cao ngạo nhưng đầy kiên định, Tần Lam khẽ cười trả lời: "Phải. Kể từ khi bị Thẩm Lan phản bội, đây luôn là kết quả mà tôi mong muốn."
"Cô..."
"Đúng thế. Tôi sẽ thực hiện theo di nguyện của nàng - tuyệt đối không bỏ mặc Ngô Cẩn Ngôn."
"Còn nữa, nhắn với con bé rằng hiện tại đừng nuôi quá nhiều hy vọng báo thù. Bởi vì cách tốt nhất để giết tôi, chính là tài năng của con bé phải thực sự nâng lên một tầm cao mới"
"Điều cuối cùng, tôi sẽ trở về gặp con bé sau khi hoàn thành cuộc đàm phán vũ khí quân sự tại Moscow."
***
Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn tỉnh lại, bốn phía xung quanh không còn là quang cảnh chém giết hỗn loạn hay tiếng súng thi nhau nổ nữa. Mà là tiếng 'tít... tít...' theo quy luật của điện tâm đồ cùng ánh sáng nhân tạo từ đèn điện.
Cơ thể hết băng chỗ này cũng vá chỗ kia. Đương nhiên chúng đang liên tục khiến toàn thân cô đau nhức mệt mỏi.
Chưa tới mười phút. Cửa phòng bệnh được kéo ra, vị nữ bác sĩ