Lời vừa cất lên, bầu không khí trong phòng lập tức rơi vào trầm lặng.
Như cũ giống hệt pho tượng nghe nàng nói, cô thừa nhận bản thân đối với tin tức này hoàn toàn chấn động.
Tô Thanh nắm lấy tay cô, tuy rằng vẫn cười, thế nhưng đôi mắt đã mơ hồ ngấn nước:
"Năm tôi mười tuổi, cha tôi bởi vì sơ suất nên đã rơi vào trận phục kích của cảnh sát. Kết quả ông ấy phải nhận án tử hình, toàn bộ tài sản của Tô gia đều bị tịch thu."
"Nửa năm sau khi cha tôi chết, mẹ tôi cũng treo cổ tự vẫn. Chân chính kết thúc cuộc đời khi chỉ mới 34 tuổi."
"Sau khi Tô gia sụp đổ, những thế lực lớn hơn bắt đầu rục rịch với mong muốn nuốt trọn toàn bộ các mối làm ăn mà cha tôi để lại, đồng thời hy vọng có thể đuổi cùng giết tận mầm sống cuối cùng của nhà họ Tô là tôi."
"Thật may mắn... vì khi ấy, tôi được Tần gia dang tay giúp đỡ. Và đó là lý do từ đó tới nay tôi đi theo làm việc cho đương gia."
Được rồi, tóm lại giữa hai người các cô đại khái là chung cảnh ngộ...
Ngô Cẩn Ngôn nghe xong cũng không lên tiếng ngay, mà im lặng cẩn thận sắp xếp toàn bộ câu chuyện, cuối cùng mới đưa ra câu hỏi quyết định:
"Là Tần Lam đã cứu chị sao?"
"Không..." Tô Thanh khuôn mặt hơi tái đi, có vẻ như nàng vừa mới hối hận vì bản thân đã lỡ miệng.
"Vậy thì ai?"
"Đại tiểu thư."
Trầm mặc, theo sự hiểu biết của cô về Tần thị, thì Tần Lam ngoại trừ người anh trai Tần Lễ đã mất, còn có hai người chị gái. Trong đó vị đại tiểu thư nhà họ Tần vô cùng kín tiếng, thậm chí chưa ai may mắn sở hữu cơ hội diện kiến nàng ở các bữa tiệc hay cuộc sống đời thường.
Ngẫm nghĩ một hồi, cô tiếp tục thắc mắc: "Đại tiểu thư mà chị nói là Khương phu nhân sao?"
"Không." Tô Thanh lắc đầu. "Đại tiểu thư hiện tại đang ở nước ngoài. Thỉnh thoảng mới trở về thăm cố hương."
Lừa trẻ con.
Nội tâm sớm đã có câu trả lời rõ ràng, tuy nhiên Ngô Cẩn Ngôn ngoài mặt vẫn tỏ ra tin tưởng nàng hết mực.
"Ồ, vậy người còn lại hẳn là Khương phu nhân."
"Ừ."
"Vậy lý do gì chị không đi theo đại tiểu thư? Dù sao chăng nữa cô ấy mới là người cứu chị."
Cơ mặt một lần nữa ngưng trệ. Tô Thanh cười đáp:
"Có rất nhiều chuyện em chưa thể hiểu hết được."
Lần này thẳng thắn từ chối giải đáp thắc mắc của cô. Nàng đứng dậy, tiếu ý thủy chung đọng lại trên môi: "Chờ một thời gian nữa chị sẽ tiếp tục nói cho