Tần Lam vừa kết thúc cuộc trò chuyện có liên quan tới ông nội lúc rạng sáng. Thì đúng 7 giờ ngày hôm sau, đại bản doanh nhà họ Tần được một phen náo loạn bởi sự xuất hiện của Tần lão gia tử.
Trên tay cầm quải trượng trạm khắc đầu rồng, một thân trường bào uy nghiêm. Tuy đã sắp bước sang tuổi bát tuần, song dáng vẻ lão ông nom vẫn vô cùng hồng hào hoạt bát.
"Gọi Tần Lam xuống đây." Tần lão gia tử lạnh nhạt nói với Vương Quán Dật.
"Lão gia... đương gia hiện tại..." Vương Quán Dật dám thề bản thân dù có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám khai việc nàng ngày hôm qua uống rượu say đến bất tỉnh nhân sự.
"Ông nội sáng sớm đã cất công ghé qua thăm con. Không biết là có chuyện gì?"
Từ trên cầu thang bước xuống, nàng vận trang phục nhàn nhã, có chút lười biếng vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của mình.
"Tần Lam, ngươi đúng là vô cùng bất hiếu."
Quải trượng gõ mạnh xuống đất, Tần lão gia tử nộ khí xung thiên nhìn đứa cháu gái trời đất rung chuyển nhưng vẫn muốn làm càn của mình.
Nàng hơi nhướn mày đáp: "Con bất hiếu? Con có bất hiếu sao?"
"Nó đâu?"
"Nó? Ông nội rốt cuộc người muốn tìm ai? Rõ ràng mới sáng sớm người liền tìm con, giờ thì con đang ở đây, người lại muốn tìm người khác."
"Ngươi đừng tiếp tục ở trước mặt ta giả mù sa mưa. Ta nhận được tin Ngô Cẩn Ngôn hiện tại đang ở trong cái nhà này. Tần Lam a... ngươi còn định gây náo loạn đến bao giờ? Ta còn nghe nói ngươi đã giết Long Thời Nhậm rồi phải không?"
"Giết hắn, bớt được mầm họa."
"Não ngươi rốt cuộc để làm cảnh hả? Tần Lam ta nói cho ngươi biết, mau giao Ngô Cẩn Ngôn ra đây. Ngươi không thể giữ lại con bé đó."
Trước cơn giận của Tần lão gia tử, nàng chỉ thản nhiên trả lời:
"Ông nội, người đừng mất bình tĩnh. Con biết bản thân đang làm gì."
"Làm gì? Ngươi là đang duy trì nòi giống cho Ngô Thái Minh, còn nữa, ngươi đừng bao giờ quên trước kia Thẩm Lan đối tốt với ngươi ra sao. Ngươi quả thực ngu muội hết thuốc chữa rồi."
Câu chuyện cũ vĩnh viễn là vết thương trực chờ rỉ máu.
Hít sâu một hơi, trong đôi mắt sắc lạnh của nàng ánh lên tia kiên định:
"Chuyện Long gia con sẽ thu xếp ổn thỏa. Về phần Ngô Cẩn Ngôn... không có sự cho phép của con, không ai được quyền mang nó đi."
"TẦN - LAM."
"Ông nội. Xin hãy gọi con một tiếng Tần đương gia."
Nàng vừa dứt câu, Tần lão gia tử chỉ cảm thấy bản thân hôm nay đúng là ăn không ít phẫn nộ. Nguyên lai đứa cháu gái này của ông hiện tại lại đang tự mình đâm đầu vào vết xe đổ cách đây mười năm.
Một Thẩm Lan đã quá đủ rồi. Không thể để thêm một Ngô Cẩn Ngôn xuất hiện nữa.
"Ông nội đã dùng bữa chưa? Nếu chưa có thể cùng con dùng bữa được không?"
Làm như cuộc to tiếng lúc nãy chỉ là trò