Ngày hôm sau, Tống đội trưởng bí mật tới biệt thự để cùng Tần Tử Việt bàn bạc kế hoạch tác chiến.
Thời điểm trông thấy Ngô Cẩn Ngôn, đôi lông mày hắn hơi nhướn lên. Sau đó lại nhìn chị như thể đang chờ một lời giải thích rõ ràng.
"Con gái của lão đại Ngô Thái Minh - Ngô Cẩn Ngôn." Tần Tử Việt vô thanh vô sắc đáp. "Nếu như hỏi ai là người hận Tần Lam nhất, thì không thể không nhắc tới em ấy. Cẩn Ngôn, tôi nói có phải hay không?"
Ngô Cẩn Ngôn hơi giật mình trả lời: "Phải."
Tống đội trưởng đương nhiên vẫn chưa từ bỏ sự nghi hoặc của bản thân.
"Tiểu Tần, chúng ta là bạch đạo, mà xuất thân của đứa trẻ này vốn là hắc đạo. Người hắc đạo ngoại trừ chém giết thì cũng là đám vô nhân tính. Bọn họ đáng tin sao?"
"Tống đội trưởng, ở đâu cũng có người này người kia." Tần Tử Việt đôi mày thoáng nhíu chặt. "Anh không thể vơ đũa cả nắm như vậy. Nói gì thì nói, tôi vẫn chọn tin tưởng Ngô Cẩn Ngôn."
Cô ở một bên nghe xong, hai bàn tay đang đặt trong túi áo chậm rãi nắm lại thành quyền.
Nếu Tần Tử Việt đã chọn tin tưởng cô, cô nhất định sẽ không để chị thất vọng. Ít nhất thì theo con đường bạch đạo vẫn an toàn hơn.
"Đừng để mất thời gian nữa, chúng ta bắt đầu thôi."
Tần Tử Việt vừa nói vừa đứng dậy cầm que chỉ gõ nhẹ lên bảng trắng đã dán đầy những phần bản đồ cắt nhỏ cùng từng dòng phân tích cặn kẽ. Hiển nhiên đêm hôm qua chị đã thức trọn chỉ để nghiên cứu nó.
"Vùng núi Đông Bắc địa hình tương đối hiểm trở, hơn nữa theo dự báo thời tiết, cuối tuần này sẽ xuất hiện tuyết rơi. Cho nên Tần Lam chắc chắn sẽ lợi dụng điều đó để thực hiện cuộc giao dịch. Anh và tôi chia nhau ra hành động, anh ở cánh cung bên phải, tôi ở bên trái, chúng ta sẽ ẩn mình mai phục đến khi bọn họ mất cảnh giác."
Kiên nhẫn đợi chị dứt câu, Tống đội trưởng lắc đầu, không ngại bắt bẻ: "Chờ Tần Lam mất cảnh giác? Chẳng lẽ cô định bắt mọi người chờ tới già ư? Tiểu Việt cô đừng quên ba năm trước chúng ta đã từng đánh úp nàng ta, cuối cùng bên chúng ta lại phải chịu thiệt hại hẳn nửa trung đội. Nữ nhân đó tâm địa rắn rết, chuyện mất cảnh giác là không thể nào."
"Lần này có thể." Tần Tử Việt tựa tiếu phi tiếu nhìn thẳng vào mắt cô. "Bởi vì chúng ta có Cẩn Ngôn."
"Tống đội trưởng, sau sự kiện thảm sát Ngô gia năm ngoái kết thúc, Tần Lam đã đặc biệt đem Cẩn Ngôn về đại bản doanh chăm sóc. Thậm chí nàng ta còn sẵn sàng để Xa Thi Mạn truyền thụ võ công và kinh nghiệm thực chiến cho em ấy. Khỏi phải nói nàng ta ưu ái trong việc rèn luyện và biến em ấy trở thành sát thủ như thế nào. Cho nên ngày hôm qua, thời điểm tôi đưa Cẩn Ngôn đi, tôi cá rằng nàng ta chắc chắn đang lục tung Đông thành và Tây thành để tìm em ấy."
Ngô Cẩn Ngôn phi thường trầm mặc. Qua một lúc, cô ngập ngừng hỏi: "Nàng ta... đi tìm em?"
"Phải. Nghe cấp dưới của chị thông báo Tần Lam đã sai người tìm toàn bộ ngóc ngách thành phố. Nhưng đáng tiếc nó sẽ không bao giờ tìm được nơi này đâu. Tôi cá nó đang lồng lộn lên rồi, lấy tính cách của nó mà nói, chỉ cần tới cuối tuần vẫn chưa tìm được em, nó chắc chắn sẽ mất