Ngô Cẩn Ngôn lại tìm cách trốn khỏi đại bản doanh nhà họ Tần ngay trong đêm hôm ấy. Hơn nữa lần này chẳng ai có thể giúp đỡ cô cả, bởi vì trước đó cô đã phản bội Tần Tử Việt.
Đơn phương độc mã đi bộ trên đoạn đường dài chưa bao giờ là cách hay. Không chỉ vậy, mà vừa đi còn vừa phải tìm cách ẩn nấp, tránh để thuộc hạ nhận lệnh tuần tra phát hiện. Cho nên Ngô Cẩn Ngôn đã vô cùng cố gắng áp dụng tất cả khả năng sinh tồn sau gần hai năm sống tại nơi này, kết quả mất chừng nửa tiếng để đặt chân tới đường quốc lộ mà không bị ai ngăn cản.
Tuyệt, hiện tại chẳng có lấy một chiếc taxi hay xe riêng nào để cô có thể mặt dày xin quá giang.
Bình tĩnh xốc lại tinh thần, Ngô Cẩn Ngôn quyết định tiếp tục tiến về phía trước. Mặc kệ con đường này dẫn tới đâu, cô bây giờ chỉ cần rời khỏi Tần Lam.
***
Từng nói trên đời này kì diệu nhất vẫn luôn là duyên phận.
Khoảnh khắc Khương Tử Tân kêu thuộc hạ đỗ xe rồi nhảy xuống trước mặt cô, cô đã cho rằng hình như chính mình đã mệt đến hoa cả mắt.
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Vô thức lùi về sau vài bước, Ngô Cẩn Ngôn trầm giọng hỏi.
“Câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng.” Khương Tử Tân nhướn mày. “Đêm hôm khuya khoắt lại đeo balo một mình lang bạt ở ngoài đường. Chẳng lẽ ngươi bị tiểu di đuổi khỏi Tần gia rồi ư?”
Trước ánh nhìn đặc biệt dò xét của nàng, cô khẽ hắng giọng, tìm đại một lý do che giấu đáp: “Ta muốn ra ngoài học hỏi thêm kinh nghiệm để trở về phục vụ nàng.”
“Nói dối.” Khương đại tiểu thư cắt ngang. “Chuyện ngươi theo đại di ta đây sớm đã biết rồi. Ta còn nghe ông ngoại nói đại di chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tiểu di.”
Cô mím môi im lặng.
“Giờ thế nào đây? Ngươi chịu nói thật chưa?”
“Ta không muốn tiếp tục ở lại Tần gia nữa.”
“Tốt lắm, vậy thì theo ta đi.” Khương Tử Tân tựa hồ chỉ chờ cô nói ra điều này. “Vừa hay câu lạc bộ đêm đang thiếu người, bổn tiểu thư đặc cách cho ngươi vào làm bartender, không thì lại chà sàn như lần trước. Được chứ?”
Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu cười khổ: “Ta nghĩ ta sẽ tạm rời khỏi địa phương này thật xa. Bởi vì làm việc cho ngươi e rằng chưa được một tuần liền bị nàng tóm cổ về mất.”
“Yên tâm. Thành phố X cách đây những 4 giờ ngồi xe cơ.” Đại tiểu thư vỗ vỗ ngực. “Tin ta đi, ta đây nhất định đủ khả năng để che giấu ngươi thật tốt.”
Một kẻ lẳng lặng đắn đo, một kẻ trơn tru lôi kéo.
Cuối cùng, Ngô Cẩn Ngôn cũng chấp