Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy nữ nhân mình yêu đích thị là điên rồi. Mặc dù trước đó nàng vẫn điên...
Nguyên lai sáng sớm hôm sau, nàng chẳng những không quản cơ thể mình thế nào. Trực tiếp kéo dậy liên tiếp đòi mình bồi nàng đi tham quan.
"Tham quan cái gì? Nơi này ngoại trừ địa bàn của Khương gia cùng Phó gia, ngươi còn muốn biết thêm cái gì? Vả lại chuyện lần trước... ta biết ngươi vẫn chưa hoàn toàn giải quyết xong. Ngươi ở nơi này tung tăng ra ngoài, ngộ nhỡ bị cấp dưới của chị gái ngươi bắt được thì sao?"
"Ngươi biết nàng hiện tại thế nào không?" Nhắc đến chuyện cũ, sắc mặt của nàng thoáng thay đổi.
"Ai biết."
"Nàng gãy xương sườn, rạn xương đùi, chưa kể vết thương ngoài da."
Vừa nói vừa thản nhiên đưa mắt quan sát cô. Trông dáng vẻ từ kinh ngạc chuyển qua trầm mặc, nàng không khỏi chế nhạo: "Thế nào? Đau lòng rồi à?"
"Ta lo bản thân mình và ngươi còn chưa xong, làm sao có khả năng lo thêm người khác?" Ngô Cẩn Ngôn thành thật đáp.
Phi thường hài lòng cười một tiếng, Tần Lam rất hào sảng ban cho cô một nụ hôn nơi gò má.
"Ngoan lắm. Ta rất thích nghe những lời như vậy."
***
Thay đồ rồi theo nàng rời khỏi khách sạn. Thời điểm ngồi vào trong xe, Ngô Cẩn Ngôn sống lưng không khỏi chảy mồ hôi lạnh vì ánh mắt đầy nghi ngờ cùng cảnh giác của Xa Thi Mạn và Vương Quán Dật.
"Đương gia, hiện tại chúng ta đi đâu?" Thói quen lâu ngày khó bỏ. Phản ứng đầu tiên của chị chính là ép mình tỉnh táo, sau đó hỏi qua ý kiến của nàng.
"Tùy tiện tìm nơi nào giải quyết bữa sáng đã rồi tính tiếp." Tần Lam dáng vẻ hờ hững đáp. Đồng thời đem đầu mình ngả lên vai cô. Mà Ngô Cẩn Ngôn cũng rất săn sóc giúp nàng tháo trâm, đem tóc dài toàn bộ tản ra trước ngực giúp nàng dễ ngủ.
Một màn này...
Vương Quán Dật vụng trộm kinh ngạc nhìn Xa Thi Mạn. Chị tuy rằng hiểu ý nhưng lại khẽ lắc đầu, sau đó kiên quyết không ngoảnh lại, vươn tay kéo tấm rèm ngăn cách giữa xe.
"Rõ ràng sáng sớm ồn ào muốn ta dậy, bây giờ chính ngươi lại là kẻ ngủ trước." Cúi xuống nhìn sống mũi tinh tế của nàng, Ngô Cẩn Ngôn nhỏ giọng lầm bầm.
Thật không ngờ người trong lòng bỗng hé môi đáp: "Ai nói ta ngủ?"
"Chứ không phải à?"
"Không phải. Ta chỉ đang nghĩ."
"Nghĩ?"
"Nghĩ dáng vẻ ngươi vài năm nữa lớn lên. Bất quá dù sao năm nay ngươi mới 17. So với ta..."
"Đừng nói gì hết." Bỏ qua việc nàng từng yêu mẹ mình, bỏ qua việc giữa nàng và mình còn tồn tại quá nhiều uẩn khúc. Cô vuốt ve mu bàn tay nàng, nói: "Ta yêu ngươi, tất thảy đều là sự lựa chọn của cá nhân ta."
"Chẳng lẽ ngươi không mong ta sẽ hồi đáp ư?"
Trái tim cô khẽ thắt lại.
Có thể sao?
Tần Lam, chúng ta có thể sao?
Thấy cô không trả lời, nàng lại nói tiếp: "Cẩn Ngôn, ta không thích nhìn ngươi nhíu mày."
"Vậy ta sẽ không nhíu mày."
"Phải là từ nay về sau."
"Được, từ nay về sau ta sẽ không nhíu mày."
Hài lòng cười vuốt ve má cô, sau đó nàng im lặng lắng nghe nhịp đập của đối phương.
Vương Quán Dật lái xe tới nhà hàng nằm bên cạnh dòng sông nhỏ có cầu bắc ngang. Tần Lam đương nhiên hài lòng với lựa