Dù sao đây cũng là ngày cuối cùng làm việc. Cho nên Ngô Cẩn Ngôn kiên quyết để Tần Lam về trước, còn bản thân ở lại trao đổi với quản lý.
“Ngươi quả thực muốn nhân lúc tiểu thư trở về Khương gia vài hôm mà bỏ việc sao?” Quản lý nguyên lai là nam nhân đã qua tuổi tam tuần, trên mặt hữu một vết sẹo dài vô cùng dọa người.
“Ta…” Cô ngập ngừng. “Ta sẽ theo Tần Lam về đại bản doanh, tới thời điểm nhất định ta sẽ tìm cách nói với Tử Tân.”
“Mối quan hệ của ngươi đúng là rất rắc rối.” Quản lý cảm thán một câu, sau đó cũng giúp cô thanh toán lương tháng này.
Cầm số tiền vừa lĩnh trên tay, Ngô Cẩn Ngon nội tâm hoàn toàn rối bời bởi những suy nghĩ tiêu cực đang liên tiếp dồn nén bên trong mình.
Tần Lam - Khương Tử Tân. Tần Lam - Khương Tử Tân…
Khương Tử Tân đã giúp đỡ cô rất nhiều, ngay cả khi biết rõ việc cô phản bội Tần Lam, nàng cũng cam tâm tình nguyện tạo cơ hội để cô thay đổi môi trường sống mới. Nàng thích cô, nàng cũng biết cô hiểu rõ điều này và luôn tìm cách né tránh. Nhưng nàng vẫn nhất quyết bảo vệ che chở…
Ngô Cẩn Ngôn hiểu rõ bản thân nợ nàng rất nhiều, đương nhiên món nợ ấy chẳng biết bao giờ mới có cơ hội trả.
Đến trước cửa phòng của Tần Lam đã là 4 giờ sáng. Cả ngày hôm qua mệt mỏi khiến cô chỉ muốn nằm xuống giường và ngủ một giấc thật say.
Toan muốn vươn tay nhấn chuông thì cửa đã mở. Người ở bên trong xuất hiện, vừa thong thả lau mái tóc còn ướt của mình vừa ra hiệu cô hãy mau vào trong.
“Sao ngươi biết ta về? Hơn nữa còn dậy sớm thế? Uổng công ta còn đang nghĩ có nên thuê phòng khác để tránh làm phiền ngươi nghỉ ngơi hay không?” Ngô Cẩn Ngôn vừa theo nàng vào đã liến thoắng không ngừng.
“Trước giờ ta chưa từng phát hiện nguyên lai ngươi là kẻ lắm lời như vậy.” Tần Lam lau tóc xong liền đứng trước gương cắm điện máy sấy. “Trả lời ta trước đã, ngươi vì sao lại về muộn?”
“Muộn? Bình thường ta cũng tan ca tầm này.”
“Dối trá có tin ta sẽ cắt lưỡi ngươi không?”
“Ờ thì…” Ngô Cẩn Ngôn trầm ngâm. “Ta đi đường mải suy nghĩ, bởi vậy nhất thời để lỡ taxi, sau đó ta quyết định giảm chậm cước bộ để ngắm phố xá. Ngươi biết mà, ta là chân chính suy nghĩ, không phải đi lang thang.”
“Nằm xuống nghỉ ngơi, lát nữa ta gọi ngươi dậy.”
“Ngươi định đi đâu?”
Mắt thấy nàng đã tô son và dùng trâm quấn xong mái tóc của mình, kẻ vốn còn mệt mỏi là cô lập tức tỉnh như sáo.
Cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn, nàng dỗ dành đáp: “Việc đột xuất. Tin ta, ta sẽ cố gắng về sớm.”
“Không phải là đi đánh nhau đấy chứ?”
“Không. Ta làm sao phải cùng một bầy khỉ đánh nhau?”
Qua một lúc, Ngô Cẩn Ngôn mới từ