6 giờ tối, Tần Lam thong thả xuất hiện ở phòng ăn, thuận tiện hỏi Xa Thi Mạn: "Đã làm theo lời dặn của tôi chưa?"
"Tôi đã an bài toàn bộ rồi. Lát nữa cảnh sát chắc chắn sẽ không mò tới." Chị đáp.
"Tình hình bên ngoài thế nào?"
"Giới bạch đạo hiện tại đang loạn thành một đoàn. Cấp trên điều tra cấp dưới, cấp dưới kiên quyết làm đơn kiện ngược lại cấp trên bởi không điều tra kỹ thân phận của nàng."
"Một đám người ngu ngốc." Nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, nàng thuận tiện giúp cô gắp thức ăn. "Chú ý quan tâm bản thân một chút, nhìn ngươi chẳng khác nào cò hương. Ta cũng thấy xót."
"Được."
Lại chậm rãi gắp thêm vài miếng, qua một lúc, nàng tiếp tục hỏi: "Thế còn ông nội?"
"Lão gia sớm đã dự liệu về cách thức phản công của cô. Cho nên ông ấy đã an bài nhân lực ở viện kiểm sát và cơ quan có thẩm quyền, vừa để kéo dài thời gian giúp đại tiểu thư chạy trốn, vừa tìm cách hòa hoãn hoặc giảm án nếu chẳng may bị đám cớm đó buộc lấy lời khai."
"Ông nội luôn rất công bằng." Nàng cảm thán.
Đoạn, nàng nói với cô: "Xong chưa?"
"Xong rồi." Ngô Cẩn Ngôn bé ngoan đáp.
"Vậy thì chúng ta đi thăm bệnh một lát. Ta đang rất hào hứng, rất muốn tận mắt chứng kiến cảnh ngã ngựa của Tần Tử Việt. Bởi nói sao chăng nữa xuất thân vốn là hắc đạo thì nên an phận thủ thường mà giúp người trong nhà làm ăn phát triển. Cứ ước mơ cao sang về việc làm siêu anh hùng giải cứu trái đất, đúng là đến lúc chết vẫn chưa thể thành công."
Nữ nhân độc mồm độc miệng nhà cô cao hứng nói xong liền đứng dậy: "Chúng ta đi thôi nào."
***
Vì bất ngờ bị Tần Lam đánh úp, cho nên Tần Tử Việt sớm đã được Tần lão gia tử làm thủ tục chuyển viện, trở về bệnh viện tư nhân thuộc quản lý của Tần gia.
Thời điểm Tần Lam dẫn đầu đoàn người xuất hiện, vệ sĩ sớm đã phân công trực ở khắp mọi nơi.
Tần Tử Việt phờ phạc ngồi trên giường bệnh. Khuôn mặt tái nhợt không biết là do hốt hoảng hay là do tức giận mà thành. Bởi vì khoảnh khắc trông thấy nàng, mặc kệ trên người xương gãy vừa mới lành, thương thế ngoài da vừa mới kết vảy. Chị đã vớ lấy gối đáp thẳng về phía đứa em gái cùng mẹ cùng cha.
"CÚT NGAY."
"Tiểu Lam."
Tần Hạ ở bên cạnh Tần Tử Việt nhanh chóng đứng dậy chào hỏi, thuận tiện trấn an người vẫn còn đang kích động: "Đại tỷ, đừng nóng giận, cơ thể chị chưa hoàn toàn bình phục. Đừng kích động."
"Hạ Hạ nói đúng đấy. Sao chị cả cứ thường xuyên nổi nóng như vậy cơ chứ?"
Làm bộ ai oán thở dài một tiếng, nàng khom lưng nhặt chiếc gối vô tội vừa bị đáp xuống. Phủi phủi vài cái rồi đem nó ném trả lại.
Tần Tử Việt quát: "Khốn nạn, mày còn đến đây làm gì?"
"Đương nhiên là đến xem chị rồi. Chứ chị muốn nhận đáp án gì từ em nữa?"
Bốn mắt gắt gao nhìn nhau, thẳng tới khi Tần Hạ đứng lên chắn ở giữa, hai người mới thôi mùi thuốc súng.
"Đại tỷ, tiểu Lam, coi như em xin hai người. Dẫu sao chuyện cũng đã tới nước này rồi, chi bằng... chi bằng hai người chấm dứt ân oán đi. Trong nhà có ba chị em, hai người đừng liên tục khiến em khó xử."
"Chị khó xử thì nhanh ra ngoài." Tần Lam chỉ tay về phía cửa. "Nhị tỷ, chị để em nói chuyện riêng một lát."
"Không được. Chị không đồng ý."
"Xin chị đừng cứng đầu như thế, đừng để em phải lặp lại lần hai."
"Tần Lam, mày xuống tay với anh trai, với chị cả mày chưa đủ. Bây giờ còn muốn xuống tay với cả chị hai của mày ư?" Tần Tử Việt châm biếm cười.
"Xuống hay không xuống, đều phụ thuộc vào thái độ hợp tác của mấy người." Nàng cũng chẳng buồn giải thích quá nhiều. "Hạ Hạ, chị đừng khiến em mệt mỏi thêm nữa."
Tần Hạ mấp máy môi định nói gì đó. Nhưng chung quy vẫn là thở dài, nhỏ giọng trấn an Tần Tử Việt: "Đại tỷ, tiểu Lam con bé chắc chắn sẽ nể mặt ông nội, nhất định sẽ không dám làm càn đâu."
Xoay lưng tiến về phía cửa. Khoảnh khắc bước qua cô, nàng thoáng nhíu mày, nhưng rồi cũng mở cửa bước ra ngoài.
Xa Thi Mạn cùng thuộc hạ