“Kỳ Dương. Anh tên Kỳ Dương. Kỳ trong kỳ nhân, Dương trong thái dương” - Đông thành (2021)***Cô còn nhớ rõ giây phút ấy cách đây hơn bốn năm, có một chàng trai vì một lần vô tình ném bóng va trúng cô mà đòi chịu trách nhiệm cả một thời gian sau đó.Năm Hạ An lên cấp ba, cô thi vào trường điểm của thành phố A. Kết quả ra được vài hôm thì điểm trúng tuyển lại cao hơn mức đấy một tí, có thể nộp đơn phúc khảo vì họ bảo điểm chuẩn vẫn còn thiếu ít học sinh so với chỉ tiêu. Hạ An lúc đấy thấp thỏm đợi ngày đợi đêm. Cuối cùng cô không đạt, nghe đâu họ ưu tiên xét hộ khẩu trong khu vực trước mới tính đến những người tỉnh lẻ như cô.“Chỉ là cái cớ thôi! Mấy chỗ trống đấy con ông cháu cha lấy hết rồi làm gì đến lượt mình! Ít nhất cũng phải vài nghìn đô.” Mấy người trong cơ quan ba Hạ An bảo thế.Một thực trạng đáng buồn!Vì đây là đợt thi tuyển riêng của trường, nên kết quả chỉ được công nhận và xét bởi nơi đây. Ba Hạ An biết con gái thích học ở những môi trường mới, nếu để con bé về lại trường dưới quê thì phí cho cô quá. Thế là ông cất công kiếm cách cho Hạ An được học ở một trường khác không thua gì mấy so với trường điểm kia. Họ xét kết quả học của cấp trước đó với coi thêm điểm thi vừa rồi. Kết quả là cô có thể chuyển qua vào năm hai, nhìn chung tổng thể các môn khác của cô rất tốt trừ môn ngoại ngữ ra. Thế là họ gợi ý cho Hạ An học một năm ở hệ thống trường tư quốc tế liên thông đại học tên Astar. Họ bảo họ sẽ ưu tiên xét điểm ở đây hơn là mấy trường công thấp hạng khác.“Ba đăng ký cho con rồi nhé! Cố gắng trau dồi thêm tiếng Anh ở đó rồi sau mình chuyển lại về đây!”Tốn kém quá! Hạ An không biết rõ học phí ở trường tư đó như thế nào nhưng cô biết chắc chắn là nó ngốn của ba cô kha khá tiền.Ba Hạ An làm trong một công ty nhỏ, nói nghèo thì không nghèo nhưng hoàn toàn không quá khá giả. Cô đủ ăn đủ mặc so với những người bạn cùng lứa. Ba cô rất chịu khó kiếm tiền nhưng không tiêu gì mấy, ông luôn để tiền để lo cho cuộc sống hai cha con và đảm bảo Hạ An không thiếu thốn với bạn bè.Hè trước khi khai giảng kì học đầu tiên ở trường cao trung Astar, Hạ An lên bổ sung ít giấy tờ cho hồ sơ nhập học.Cô đi vào bằng cổng sau trường vì chỉ cổng sau mới gần trạm bus, cổng trước thì ưu tiên cho ô tô chạy vào với khu vực thả học sinh. Mà theo như Hạ An sau này miêu tả thì cổng trước không khác gì ‘đại lộ ngôi sao’ đích thực.Vì đợt nghỉ hè kéo dài gần tận ba tháng nên phần lớn học sinh đều tranh thủ đi du lịch và tận hưởng bên ngoài, hiếm hoi lắm mới có vài người lên trường sử dụng cơ sở vật chất ở đây để chơi thể thao.Hạ An đi qua khu tập gym mà không khỏi ngỡ ngàng vì nó chẳng thua gì các hệ thống phòng tập cao cấp bên ngoài. Nối tiếp đó là hai bể bơi rộng chuẩn quốc gia với hồ dài 50 mét và hồ dài 25 mét. Hồ lớn thậm chí còn có cầu thang đi xuống ở hai bên để nhìn dưới mặt nước vì nó sâu tận 3.5 mét.Quả nhiên là trường của con nhà giàu, mọi cơ sở vật chất đều được xây dựng lắp đặt đầy đủ để phục vụ không những cho việc học tập mà còn cho cả vấn đề sức khoẻ.Hạ An mải mê nhìn theo dàn ghế đá sắc màu được học sinh khoa mỹ thuật ở đây tô vẽ trang trí mà không thể ý có một trái bóng rổ đang lao thẳng vào đầu cô.Ầm!!!Đau quá! Cái gì vậy?Hạ An cảm giác như thể ai đó vừa lén lút thiết đầu công mình. Cô chưa kịp định thần lại sau cú quăng vừa rồi thì đã có người mau chóng chạy lại.“Em có sao không? Anh xin lỗi!”Một giọng nam ấm áp vang lên. Hạ An quay đầu lại nhìn thì vô tình quay trúng sang hướng mặt trời ngày hè nắng nóng đang chiếu thẳng vào mắt. Cô bất giác giơ tay lên che, người hơi ngã về sau do còn choáng.Bàn tay người con trai ấy bỗng dưng đỡ ra phía sau đầu và gáy Hạ An như thể sợ cô ngã.Một thứ diễn ra nhanh như một thước phim.“Tụi anh cứ tưởng xung quanh đây không có ai nên chơi hơi hăng. Em có bị gì không? Đưa đầu đây anh xem.”Nói xong anh ta tự ý lấy tay còn lại sờ lên trán cô rồi kiểm tra. Tư thế này nhìn xa thực sự rất giống một con sen đang xoa đầu và nựng hoàng thượng.Giữa mơ hồ, qua kẽ hở của lòng bàn tay cô nhận thấy trước mắt là một thanh niên cao lớn, mái tóc màu nâu cắt nam tính. Anh ta đang mặc một bộ đồ bóng rổ màu vàng viền trắng.Ôi anh trai à ánh mặt trời chưa đủ sáng hay sao…Vọng lại từ phía sân, vài nam thanh niên khác hứng thú trêu trọc:” Dương ơi sao mày nỡ lòng nào!”, ”Chắc nó kiếm cớ đây mà!”, “Chán bạn tôi quá…”“A… ngại quá, em cần lên phòng y tế kiểm tra không?” Anh trai áo vàng trước mắt Hạ An