Đây hoàn toàn là hành động theo bản năng.
Đường Ngộ không dùng lực, hàm răng vừa mới đụng tới vành tai cô thì lập tức phản ứng lại.
Trên tóc thiếu nữ có mùi dầu gội nhẹ nhàng tỏa ra, hương chanh nhàn nhạt, trong vị chua lại chứa vị ngọt.
Đường Ngộ rõ ràng luôn tỉnh táo hơn người, nhưng lại ma xui quỷ khiến thế nào mà không lập tức buông ra.
Trước kia, anh có chú ý tới trên tai Diệp Già Lam có lỗ khuyên, nhưng hình như không đeo khuyên tai bao giờ, răng anh hơi dùng lực, có khả năng nhẹ nhàng nghiền qua lỗ khuyên kia, cô gái khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Nhưng vẫn không tỉnh lại.
Răng Đường Ngộ buông lỏng, anh lùi lại một chút, sau đó chuyển tầm mắt, thấy chỗ Diệp Già Lam vừa bị anh cắn hiện lên một vệt hồng hồng.
Phía trên mơ hồ hiện lên dấu răng, không khó thấy.
Diệp Già Lam lúc này vẫn đang ghé lên mặt bàn, sau khi hừ một tiếng, vẫn luôn an tĩnh, mày nhăn, giống như đang mơ một giấc mơ không yên nào đó.
Đường Ngộ mím môi.
May mà không tỉnh.
Nếu không bị cô biết chuyện thì không tốt lắm.
Lại nghĩ anh giống tên biến thái mất.
Đường Ngộ chuyển tầm mắt, anh cần phải hạ hỏa ngay bây giờ, mới vừa duỗi tay đi lấy chai nước đá, đã thấy Tạ Cảnh Phi ở bên cạnh trừng to mắt nhìn mình.
Cũng không biết cậu ta dậy từ lúc nào, lúc này đang dựa vào tường, giống như sợ phát ra tiếng động, lại còn dùng tay che miệng nữa chứ.
Đường Ngộ: "......"
"Vừa rồi là do tớ đang nằm mơ sao?"
Tạ Cảnh Phi sợ đánh thức Diệp Già Lam, nên ép giọng xuống cực thấp, vừa khắc chế, lại vừa kích động.
Vừa rồi cậu ta thấy cái gì?
Cậu ta cư nhiên thấy Đường Ngộ cắn tai con gái nhà người ta, lại còn dùng cái loại ánh mắt ấy.
Ôn nhu lại lộ liễu.
Đường Ngộ còn chưa hoàn toàn dứt ra khỏi sự dịu dàng vừa rồi, anh vặn nắp chai uống ngụm nước, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Không có."
Tạ Cảnh Phi thò qua một chút: "Ngộ ca, cậu thích Lam tỷ như vậy sao?"
Nắp bình đã bị đóng lại.
Ngón tay Đường Ngộ đặt trên thân chai nước, sau đó dần dần buộc chặt, chai nước nhăn nhún lại, phát ra tiếng vang thực nhẹ.
Anh rũ rũ mắt, không đáp.
Tạ Cảnh Phi hiểu tính tình anh, biết không hỏi được gì, vừa muốn quay đầu truyền thụ cho anh một ít bí quyết theo đuổi con gái thì đã thấy Đường Ngộ nâng mắt.
Mắt anh cực đẹp, lúc không mở quá to cũng rất dịu dàng, "Nếu không tôi hôn cô ấy làm gì?"
Tạ Cảnh Phi: "......"
Chẳng lẽ động tác vừa rồi của anh không phải là cắn sao?
Cậu ta chuyển tầm mắt, mới vừa liếc một cái thấy dấu răng trên tai Diệp Già Lam, lại nghe Đường Ngộ hỏi một câu: "Chứ không đi hôn cậu?"
"......"
Tạ Cảnh Phi thiếu chút sợ đến lăn khỏi ghế.
Anh vẫn nên đừng hôn cậu làm gì.
Lúc là Hạ Chí, cậu ta đã không chấp nhận được, càng đừng nói là Đường Ngộ chính gốc.
Khuôn mặt này đẹp như thế...... Cũng không phải cho cậu ta hưởng.
Tạ Cảnh Phi sợ anh lại nói đề tài này, không dám nói tiếp nữa, lại yên lặng xoay người về.
Năm phút đồng hồ sau, cậu ta lên Wechat gửi một tin cho Bạch Diệc: 【 Đại Bạch, hôm nay Ngộ Ngộ đi cắn tai một chị gái nhỏ! 】
Cách vài phút, Bạch Diệc rep lại: 【 là cắn hay hôn cơ? 】
【 cắn. 】
Bạch Diệc thiếu chút nữa khóc ra luôn: 【 Cậu ta còn có thể phân liệt ra tính cách con cún nữa à? 】
"......"
Lúc này Tạ Cảnh Phi mới gõ chữ giải thích: 【 Là loại cắn cực kì dịu dàng, cũng không khác hôn là bao nhiêu cơ. 】 cách vài giây, 【 Em xác định là chính bản nhân cậu ta. 】
【 Loại rất dịu dàng? 】
【 anh đã qua đầu ba rồi mà còn chưa từng xem phim giáo dục à? 】
【......】
-
Trước khi vào học nửa giờ, Diệp Già Lam bị Tạ Cảnh Phi gọi dậy.
Đã có bạn học lục tục vào lớp, vì tránh cho hiểu lầm, cô giống như ăn trộm cầm bài thi của mình về.
9h45' tối, tiếng chuông tan học đúng giờ vang lên.
Diệp Già Lam vẫn đang ngồi tại chỗ thu dọn đồ đạc, Phó Đồng đã nhấc chân đá nhẹ lên chân ghế cô: "Bạn học lớp trưởng, có thể để tớ ra ngoài không?"
Tiết sinh hoạt thứ 4, chủ nhiệm lớp xếp cô làm lớp trưởng.
Diệp Già Lam kéo ghế dịch lên phía trước.
Trong tay Phó Đồng cầm một cái chai rỗng, cô nàng không ra được, lại đá đá chân ghế cô: "Dịch vào bên trong thêm một chút đi, tớ không ra được."
"......"
Cô nàng là heo sao?
Diệp Già Lam nhíu nhíu mày, cứ kéo lên thì eo sẽ đập vào bàn mất.
Vừa muốn quay đầu nhìn lối đi rộng bao nhiêu, phía sau đã có tiếng ma sát vang lên.
Người phía sau kéo bàn ra.
Khóe môi Phó Đồng giương lên, ngọt ngào cười một cái: "Cảm ơn bạn học Đường."
Cô nàng nhấc chân đi ra ngoài, ném chai nước vào thùng rác, lúc quay đầu về chỗ ngồi lại tiếp tục nói cảm ơn với Đường Ngộ, Diệp Già Lam đã thu dọn xong đồ đạc.
Mặt bàn sạch sẽ, Diệp Già Lam cầm áo khoác đồng phục mặc vào, vừa muốn ra khỏi lớp, tay áo đã bị người ta túm lấy.
Bước chân của Diệp Già Lam dừng lại, vừa quay đầu, Đường Ngộ đã nghiêng đầu nhìn qua.
Người này đúng là lúc thanh xuân quanh thân đều mang theo một loại cảm giác thiếu niên mà tuổi này nên có, khóe môi anh giương lên: "Tớ đói."
Phó Đồng: "......"
Cô bạn nhớ tới trong ngăn bàn mình còn nhét đầy một đống chocolate, chạy nhanh về chỗ tìm.
Tim Diệp Già Lam đập nhanh hơn một nhịp.
Lúc này người trong lớp tuy rằng không nhiều lắm, nhưng dù sao vẫn luôn có một đống nữ sinh cứ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Đường Ngộ, ví như bạn cùng bàn của cô này.
Diệp Già Lam không dám lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, vội sờ soạng lấy một cái kẹo mút trong túi rồi bỏ lên bàn anh, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng học.
Phó Đồng đã tìm được một hộp chocolate đưa qua, cô nàng quấn một lọn tóc nâu dài vào đầu ngón tay, "Chocolate năng lượng cao."
Thích hợp ăn lúc này nhất.
Đường Ngộ giương mắt nhìn cô nàng, ánh mắt lạnh xuống: "Tôi không ăn đồ ngọt."
Nụ cười trên mặt Phó Đồng cương cứng lại.
Từ khi Đường Ngộ chuyển đến ngày đầu tiên, cô nàng để để tâm đến anh rồi, tới bây giờ mới có cơ hội tiếp xúc nhiều với anh, cô nàng cũng không nhụt chí, lúc thu chocolate lại vẫn cười một cái.
Không ăn đồ ngọt thì lần sau chuẩn bị đồ không ngọt.
Ánh mắt Phó Đồng lóe lóe, dù sao cô nàng tin tưởng sẽ