Hứa Luyến nghĩ tai mình có vấn đề rồi, theo bản năng hỏi lại: "Bác sĩ ..... Đường á?"
Nam bác sĩ lập tức đáp, "Bác sĩ Đường, Đường Ngộ!"
"......"
Cảm giác càng giống tai Hứa Luyến có vấn đề rồi.
Thế giới dường như đều trở nên huyền ảo cả lên, thân phận của Đường Ngộ và Diệp Già Lam trong cảm nhận của cô nàng nháy mắt đã đảo ngược.
Người từ trước đến nay trong mắt cô nàng luôn là một đóa hoa cao ngạo lạnh lùng để người ta theo đuổi, nay đột nhiên lại biến thành bạn trai nhị thập tứ hiếu* theo đuổi người ta.
Hứa Luyến vô cùng khiếp sợ rời mắt từ hộp giữ nhiệt đến mặt Diệp Già Lam.
Dường như, Diệp Già Lam cũng sửng sốt một chút, nhìn hộp giữ nhiệt, lại nhìn nam bác sĩ đối diện.
Ánh mắt cô hơi dao động, vị nam bác sĩ nọ lại tưởng cô đang do dự, nên vội vàng, không ngừng cố gắng bỏ thêm một câu: "Tay bác sĩ Đường hôm qua bị dao phẫu thuật cắt bị thương vẫn còn nấu cơm cho cô, bác sĩ Diệp, cô sẽ không ý chí sắt đá giống mấy bác sĩ khoa ngoại chứ?"
Bác sĩ khoa ngoại đã quen chuyện sinh tử, so với bác sĩ ở phòng bọn cô, dễ thể hiện ra được một loại cảm giác sắt đá lạnh lùng.
Nam bác sĩ cảm thấy Diệp Già Lam chắc chắn không như thế đâu.
Cô đối với ai cũng đều dịu dàng, đến cả khi từ chối người ta cũng rất mực mềm mỏng nữa kìa.
Có thể là vì đánh giá Diệp Già Lam quá cao nên đợi nửa ngày không có được đáp án mình mong muốn, giọng điệu bác sĩ cũng trở nên không xác định: "Bác sĩ Diệp......?"
Mới vừa nói xong, Diệp Già Lam đã giương mắt nhìn qua, "Tay anh ấy bị sao vậy?"
"Cuộc giải phẫu lúc 7h đêm qua đó, bác sĩ Đường làm trợ mổ, lúc mổ không cẩn thận cắt phải tay trái......" Nam bác sĩ khẽ thở dài, "Tuy rằng chuyện này đối với bác sĩ khoa ngoại là chuyện thường, nhưng tôi nghe chủ nhiệm Ngô nói, bác sĩ Đường trước kia rất ít khi xảy ra vấn đề như thế."
Mỗi một chữ này đều mơ hồ rơi vào tai cô, nhưng kết hợp lại lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Đáy mắt Diệp Già Lam có tia hoảng loạn nhỏ đến khó phát hiện hiện lên, giọng cũng run hơn bình thường nửa phần: "Người khác thì sao?"
Lúc sáng nay vì trong lòng loạn cả lên nên Diệp Già Lam cố ý tránh nhìn vào người anh, căn bản không chú ý tới trên tay có vết thương hay không nữa.
Hiện tại nghe nam bác sĩ nói vậy, trong đầu cô đã hiện lên hình ảnh miệng vết thương của Đường Ngộ.
Dài mấy centimet, máu chảy thấm ra, vắt ngang ở lòng bàn tay ——
Diệp Già Lam không dám suy nghĩ nữa.
Cô không thể chịu được máu, theo bản năng nhắm mắt, giọng càng run: "Nghiêm trọng lắm sao?"
"Vẫn ổn, phản ứng của bác sĩ Đường vẫn như thường thôi, đến lông mày cũng chả thèm nhăn lấy một cái......"
"Sáng nay anh ấy nghỉ sao?"
"Vốn dĩ không phải...... Nhưng hôm qua chủ nhiệm Ngô cảm thấy tâm trạng anh ấy không tốt, cho anh ấy nghỉ ngơi nửa ngày," nam bác sĩ nói đến chỗ kích động, giọng điệu cũng cao lên, "Nên mới nói bác sĩ Đường là đặc biệt vì đưa bữa sáng cho cô nên mới đến bệnh viện đó."
"......"
"Tôi thấy tân trạng của anh ấy hôm nay cũng không tốt lắm đâu."
Thấy Diệp Già Lam nhìn mình, lại vội vàng giải thích một câu: "Nhìn giống như tối qua không ngủ ngon ý."
Diệp Già Lam: "......"
Cô nghĩ Đường Ngộ hẳn là cũng ngủ không ngon.
Bác sĩ khoa ngoại thần kinh từ trước đến nay vốn bận, anh ta vừa nói vừa nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn cái hộp giữ nhiệt trong tay Diệp Già Lam một cái, "Nhưng mà bác sĩ Diệp, có một bệnh nhận hẹn lịch giờ này, tôi phải về trước đây, bữa sáng tình yêu cô nhớ phải ăn đó."
Anh ta nhấn mạnh bốn chữ "Bữa sáng tình yêu".
Nói xong cũng không đợi Diệp Già Lam đáp, trực tiếp chạy khỏi văn phòng.
Cửa vừa đóng lại, Hứa Luyến từ ghế trên đứng đi qua, "Chuyện của cậu với bác sĩ Đường rốt cuộc là như thế nào?"
Diệp Già Lam còn nhớ đến câu "Tâm trạng không tốt" của nam bác sĩ kia, ngơ người vài giây mới "A" một tiếng, "Cái gì?"
Vừa nhìn là biết không nghiêm túc nghe cô nàng nói chuyện rồi.
Hứa Luyến lấy hộp giữ nhiệt từ tay cô ra đặt lên bàn, "Anh ấy theo đuổi cậu sao?"
Diệp Già Lam không nói lời nào.
Hứa Luyến coi như cô cam chịu, đáy mắt rõ ràng khiếp sợ, "Anh ấy thật sự theo đuổi cậu à?"
Hứa Luyến: "Hôm qua tớ còn cùng y tá khoa bên nói, loại như bác sĩ Đường chính là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể dâm loạn ——"
"Dâm loạn?"
"......" Hứa Luyến thiếu chút nữa cho cô một quyền, "Ý tớ là cái khác cơ."
Tâm tư Diệp Già Lam còn chưa về kịp, thất thần "A" một tiếng, "Sau đó thì sao?"
Sau đó?
Sau đó hôm nay cô nàng đã bị vả lệch mặt rồi nè.
Hứa Luyến có chút không hiểu nổi, cô nàng nhìn bữa sáng đặt trên bàn, lại nhìn Diệp Già Lam, "Anh ấy bắt đầu từ khi nào?"
"...... Hôm nay."
Tối hôm qua, sau khi có một lần ngoài ý muốn, Đường Ngộ giống như đột nhiên đâm thủng tầng giấy cửa sổ ngăn cách giữa họ.
Diệp Già Lam biết bản thân Đường Ngộ hoặc nhiều
________
Editor: bạn trai nhị thập tứ hiếu trong truyền thuyết là:
1. Vĩnh viễn yêu vợ.
2. Vĩnh viễn bảo vệ vợ.
3. Muốn cướp làm việc nhà.
4. đánh không đánh trả, mắng không cãi lại.
5. Mỗi ngày đón đưa bà xã về nhà.
6. quyết không thể chọc bà xã giận.
7. trong lòng thời khắc đều nghĩ đến vợ mình.
8. Không thể cãi nhau với vợ.
9. Vợ đã gọi là phải đến.
10. Không thể nói bậy bạ linh tinh với bà xã.
11. Bà xã bị bệnh phải cùng đồng cam cộng khổ.
12. Thường xuyên bồi bà xã đi dạo phố.
13. thăm hỏi ân cần tuyệt đối không thể thiếu.
14. Trong lòng chỉ có thể có một mình bà xã thôi.
15. tuyệt đối không thể cưỡng ép bà xã làm việc gì
~~~không hiểu sao chỉ có 15. Vốn dĩ nhị thập tứ hiếu là tuyển tập kể về 24 người con hiếu thảo, sao được mấy thím chuyển nghĩa ra thế đây. Đại khái cứ hiểu nam thần chồng chuẩn 3 tốt là được.
Một kiểu định nghĩa khác: lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, hiếu thuận cha mẹ, quan tâm bà xã, yêu thương con cái, có thể kiếm tiền, quản lý tài sản, biết giáo dục con cái, hiểu cách sống, phẩm đức cao thượng, tính khí lại tốt.
Túm cái quần lại là kiểu đàn ông đã tuyệt chủng. Chấm hết!