Vốn dĩ lúc Dư Thu Hoa mới nói câu đầu tiên, Diệp Già Lam vẫn không cảm thấy gì lạ cả.
Đến câu thứ hai, cô lập tức phát hiện điểm kì lạ, hô hấp ngưng trệ, vội vàng mở miệng hỏi: “Mẹ, có chuyện gì sao……”
“Con về rồi nói.”
Bên kia giọng Dư Thu Hoa rất bình tĩnh, không nghe ra tí cảm xúc dư thừa nào.
Lời rơi xuống, không đợi cô đáp, Dư Thu Hoa đã cắt điện thoại.
Mí mắt phải của Diệp Già Lam lại không khống chế được nhảy nhảy.
Hứa Luyến thấy vẻ mặt cô là lạ, nhỏ giọng quan tâm hỏi: “Làm sao vậy, Loan Loan?”
“Mẹ tớ bảo tối về nhà một chuyến.”
“Trong nhà có chuyện gì sao?”
Diệp Già Lam gật gật đầu, “Mẹ tớ không nói gì cả.”
Hện tại tâm tư cô đã loạn hết cả lên, chẳng nghĩ được gì, chỉ có thể ép mình đi làm việc khác để dời lực chú ý.
Nhưng, càng làm càng loạn.
Lúc thu dọn đồ, thiếu chút nữa làm rơi khăn xuống đất, sau đó lại bị đồ đan chọc vào tay mấy lần, tuy không nhọn, nhưng đột nhiên chọc phải thì vẫn rất đau.
Sau mấy lần, Diệp Già Lam bị đâm đến mức ngón trỏ đều đã sưng đỏ, cô quyết định không ép mình dời lực chú ý nữa, ném len đi, che mắt lại dựa vào lưng ghế.
Hứa Luyến nhìn một loạt động tác của cô, cuối cùng lại an an tĩnh tĩnh dựa vào ghế không chịu nói chuyện, cô nàng không yên lòng, đi qua sờ sờ trán, “Không thoải mái ở đâu không?”
Diệp Già Lam lắc đầu.
“Cậu cũng đừng gấp, nếu mẹ cậu không kêu cậu về ngay thì chứng tỏ không phải chuyện gì quá căng thẳng, gấp rút đâu……”
Diệp Già Lam vẫn lắc đầu, trên cơ bản cô đã biết Dư Thu Hoa gọi mình về một mình là vì chuyện gì rồi.
Việc này không gấp rút, nhưng lại là một chuyện vô cùng quan trọng.
Nhưng Hứa Luyến không hiểu.
Diệp Già Lam cũng không nhiều lời với cô nàng, cô hít sâu một hơi mới bắt lấy bàn tay trên trán xuống, “Luyến Luyến, hai ngày nay chúng mình đổi ca tối một chút nhé.”
“Không thành vấn đề, cậu yên tâm đi.”
Đầu Diệp Già Lam hơi hơi cúi, khóe môi nhẹ mím.
Cô không yên tâm, căn bản không thể yên tâm nổi.
Diệp Già Lam ở bệnh viện vượt qua một buổi chiều kì quái.
Vừa đến 6 giờ rưỡi, cô thu dọn đồ đạc rồi tạm biệt Hứa Luyến, tan ca.
Vốn dĩ tưởng trong văn phòng không khí không lưu thông nên mới buồn, vừa ra mới phát hiện bên ngoài cũng buồn chẳng khác là bao.
So với văn phòng còn ác liệt hơn một chút, không chỉ buồn, hơn nữa còn lạnh.
Diệp Già Lam đứng bên đường chờ taxi, nhân mấy phút này, cô ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời đã sớm không thấy bóng dáng, bầu trời âm u, có xu thế sắp có tuyết rơi.
Cô lại cúi đầu nhìn màn hình di động.
Năm nay cũng sắp qua hết rồi.
Bắc Thành sau khi vào đông, thời tiết càng lạnh và khô ráo, mấy ngày nay đã xuống âm mười mấy độ rồi.
Tay Diệp Già Lam để bên ngoài không đến vài phút đã đông lạnh đến cương cứng, cô thả điện thoại lại vào túi, duỗi tay chà xát ngón tay, vừa vặn có một chiếc taxi dừng lại, cô mở cửa xe ngồi xuống ghế sau.
Trên đường có điểm kẹt xe, nửa giờ sau xe ngừng ở cửa tiểu khu của Dư Thu Hoa.
Diệp Già Lam trả tiền xuống xe, trước khi vào tiểu khu gửi tin nhắn cho Dư Thu Hoa: 【 Mẹ, con về đến nhà rồi. 】
Dư Thu Hoa lập tức rep lại: 【 Ừ, con cứ ở nhà chờ một lát, mẹ từ phòng khám về ngay đây. 】
Vừa định bỏ điện thoại vào túi, WeChat lại có thêm một tin mới.
Là Đường Ngộ gửi tới, mấy chữ liền ——
【 buổi tối muốn ăn gì? 】
Ngày thường anh nói chuyện đơn giản, gửi tin nhắn lại càng đơn giản, như là gõ nhiều thêm một chữ sẽ lãng phí thời gian quý giá của anh vậy.
Diệp Già Lam nhìn chằm chằm mấy chữ này, khóe môi cong cong, hốc mắt lại nong nóng.
May mà hôm nay trời lạnh, khí lạnh đánh úp lại, hốc mắt cô hơi mở to chút, nhiệt nóng nơi đáy mắt đã bị thổi tắt.
Vì quá lạnh, Diệp Già Lam gõ chữ cũng cực chậm: 【 buổi tối em có việc, anh nhớ ăn cơm tối đó. 】
Cách vài giây, đầu kia đáp: 【 Được. 】
Diệp Già Lam lúc này mới thu di động, chớp chớp mắt, bước nhanh vào tiểu khu.
Trong nhà, ngày thường, chỉ có mình Dư Thu Hoa nên diện tích không lớn, chỉ có hai phòng một sảnh cộng thêm phòng bếp và WC.
Sau khi vào nhà, Diệp Già Lam rót cho mình một ly nước ấm đầy, tay cổ ủ lấy ly nước ấm, nhấp miệng uống nước, đến khi uống được một nửa thì cửa bật mở.
Từ cửa có động tĩnh truyền đến, Diệp Già Lam quay đầu nhìn qua, “Mẹ.”
“Ừ.”
Dư Thu Hoa thở dài, “Ăn cơm tối chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
“Mẹ nấu cho con chén mì, ăn tạm một chút đi.”
“Không cần đâu, mẹ,” Diệp Già Lam rời ly khỏi bên môi, bàn tay nắm chặt thành ly, “Nói chuyện trước đi.”
Không nói xong việc cô cũng ăn không vô nổi.
Dư Thu Hoa nhìn cô một cái, sau đó tùy tiện để túi xách lên trên tủ giày, “Sáng nay ba Đường Ngộ tới tìm mẹ.”
“……”
Tay Diệp Già Lam nắm ly càng thêm chặt, mắt không chớp nhìn Dư Thu Hoa.
“Ông ấy nói chuyện của chị con.”
Qua một buổi, cảm xúc của Dư Thu Hoa sớm đã bình tĩnh trở lại, vẻ mặt của bà thậm chí chẳng khác ngày thường là bao, chính có giọng điệu quá vô cảm, “Loan Loan, có phải con đã sớm biết rồi không?”
“…… Vâng ạ.”
Dư Thu Hoa thở dài.
Đáp án đã trong dự kiến.
Trách không được lúc ấy cô lại chia tay với Đường Ngộ, sau khi quay lại thì lại không chịu nói cho bà biết.
Dư Thu Hoa đi tới, ngồi xuống một bên sô pha, “Con nghĩ thế nào?”
“Mẹ…… Con biết ba Đường Ngộ gián tiếp hại chị con, nhưng chuyện đó đều không liên quan gì đến Đường Ngộ cả……”
“Như thế nào là không liên quan?”
Ánh mắt Dư Thu Hoa sắc bén nhìn qua, “Hiện tại cứ nghĩ đến Đường Ngộ, mẹ lại nghĩ đến chị con.”
Diệp Già Lam cúi đầu, nhìn chằm chằm cái ly trong tay, nước bên trong vẫn bốc hơi, tầm mắt cô càng thêm mơ hồ.
Dư Thu Hoa thấy cô không nói lời nào, cũng trầm mặc.
Hai người cứ ngồi thế, cũng không biết qua bao lâu, Diệp Già Lam mới nâng mắt, “Mẹ, vậy mẹ muốn con làm sao bây giờ?”
Môi Dư Thu Hoa giật giật, không ngờ lại bị cô
_______
Editor: *Ngoáy mũi* *vỗ ngực* thiên hạ đệ tam hiểu Ngộ Ngộ ở đây! Nói là chuẩn!