Diệp Già Lam cảm thấy bản thân chẳng dễ dàng gì.
Nói thế nào thì hiện tại cô vẫn được coi là một bệnh nhân, thân thể còn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng nói ra câu này, ý ám chỉ đã quá rõ ràng rồi còn gì.
Diệp Già Lam tự nhận bản thân không phải là mỹ mạo kinh người, nhưng nếu để dỗ Đường Ngộ ấy mà, chả có tí vấn đề nào cả.
Dù sao thì Đường Ngộ bày ra vẻ mặt như thế. Diệp Già Lam lại tự suy nghĩ lung tung thật là hay, kết quả đợi mãi, sau khi có tiếng động cơ vang lên, Đường Ngộ mới quay đầu liếc cô một cái: “Em muốn làm gì?”
Biết rõ còn cố hỏi.
Diệp Già Lam cũng không ngượng ngùng xoắn xít, nói thẳng không chút cố kỵ: “Muốn xem tự chủ của anh kém thế nào.”
Đường Ngộ vẫn nghiêng đầu nhìn cô, vài giây sau, anh mới khẽ nâng khóe môi.
Xe vẫn ngừng trong bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại, bên cạnh ngẫu nhiên sẽ có sẽ khác đi qua, chỉ có xe của hai người là mở máy hồi lâu rồi mà vẫn không di chuyển.
Tính tình Đường Ngộ tuy không tốt lắm, nhưng chưa bao giờ giận nhau thật với Diệp Già Lam.
Hôm nay là lần đầu tiên.
Diệp Già Lam làm anh lo lắng lâu như vậy, còn dứt khoát làm ra vẻ quên mất anh, lừa anh suốt bốn năm ngày, nói không giận thì không thể nào.
Đặc biệt hôm nay sau khi em trai cô vô duyên vô cớ gọi cô là “honey” nữa.
Đường Ngộ nghẹn uất mấy ngày, cả người phiền không chịu nổi, kết quả vừa rồi Diệp Già Lam chỉ chủ động ôm một cái hôn một miếng, tức giận của anh lập tức xẹp hơn phân nửa.
Hiện tại cơn giận đã hạ, nhưng lửa nóng lại đang lên.
Thế mà cô nàng kia lại vẫn chưa bình phục hoàn toàn, căn bản không chạm vào được.
Diệp Già Lam thật ra rất ổn, càng không chạm vào được, cô lại càng trắng trợn câu dẫn anh.
Lửa nóng châm lên trong cơ thể Đường Ngộ, hừng hực thiêu đốt, Diệp Già Lam vừa rồi lại dùng cái loại ánh mắt thoạt nhìn vừa kiên định lại vừa vô tội nhìn anh một cái, tựa như đem dầu đổ vào đám cháy vậy.
Càng đổ càng cháy tợn.
Bụng dưới Đường Ngộ hơi hơi nóng lên, anh mở cửa sổ xe ra, mới vừa hạ xuống một chút, liếc mắt lại thấy Diệp Già Lam bên cạnh vẫn chưa chịu được khí lạnh, lại phải kéo lên.
Anh tùy tiện mở hộp đựng đồ, muốn xem có cái gì có thể tạm thời giúp anh hạ nhiệt chút không.
Kết quả mới vừa mở ra, đồ bên trong không hề bị che đậy, đều lộ ra cả.
Một hộp thuốc lá, một cái bật lửa, còn có đống BCS đủ loại màu sắc.
Ngón tay hơi ngừng lại, vừa xoay đầu, Diệp Già Lam đã dựa vào cửa xe, ý vị nhìn đống đồ kia.
“Nhìn cái gì?”
“Sao còn nhiều như vậy,” Diệp Già Lam nâng mắt, đáy mắt có vẻ kinh ngạc, còn có chút không tốt và sự vui sướng khi thấy người gặp họa: “Đường Ngộ, rốt cuộc cả ngày anh đều nghĩ cái gì thế hả?”
Đường Ngộ mặt không đỏ tâm không loạn đóng ô đựng đồ lại, hỏi lại: “Vậy em mỗi ngày đều muốn làm gì?”
Anh thong thả ung dung cởi đai an toàn, sau đó lại thong thả ung dung cúi người thò qua, “Đến nhà anh sao?”
Diệp Già Lam rụt người về hướng cửa xe.
Cô cảm thấy Đường Ngộ chắc không biến thái như vậy đâu nhể, sẽ không làm mấy việc này trên xe chứ.
Kết quả ý niệm này mới hiện ra, ngón tay người đàn ông đã dừng trên môi cô, hơi hơi dùng sức đè ép một chút, sau đó dời đi.
Diệp Già Lam há miệng thở dốc, còn chưa kịp nhắc nhở anh chú ý cameras đang lóe đỏ ở góc tường phía trước, ngón tay anh đã dời đi, dọc theo đường cong bên má cô hướng lên trên, sau đó nhẹ nhàng điểm lên trán cô, “Không muốn giữ cái đầu này nữa phải không?”
Diệp Già Lam hít một hơi, giải thích: “Chủ nhiệm Ngô nói máu tụ tan cũng hết rồi……”
Đường Ngộ đối mắt nhìn cô, chóp mũi hai người cơ hồ chạm vào nhau, khi anh nói chuyện hơi thở và khí nóng cơ hồ đều phả lên môi Diệp Già Lam, “Còn nói gì nữa?”
Diệp Già Lam suy nghĩ một chút, “Không thể để bị cảm lạnh.”
“Còn gì nữa?”
“Còn có……” Diệp Già Lam lắc lắc đầu, “Không có.”
“Vậy để anh nói cho em biết.”
Đường Ngộ rời khỏi bên người cô, sau khi ngồi lại vị trí ghế lái, cài lại dây an toàn, mới nói: “Không thể vận động mạnh được.”
“……” Diệp Già Lam không lên tiếng.
“Còn muốn đến nhà anh không?”
“…… Đến.”
Đường Ngộ hít một hơi.
Lửa nóng trong lồng ngực anh vẫn chưa thể áp xuống nổi, vừa rồi thật vất vả uy hiếp cô hai câu, kết quả người ta lại không chịu nghe.
Nếu hôm nay, Diệp Già Lam tới nhà ạn thật, vậy tối nay, nếu không phải Diệp Già Lam sống không bằng chết, thì chính là anh sẽ sống không bằng chết mất.
Đường Ngộ cảm thấy hẳn là người sau dính chưởng rồi.
(Ý ảnh là anh biết anh không nỡ với chị, do chị đang bị thương nên anh sẽ nhịn, ờ, sẽ "sống không bằng chết" đó)
Anh nhấp khóe môi cưỡng bách không cho bản thân hạ cửa sổ xe xuống, sau khi hít sâu mấy hơi mới nhả một câu chả có tí lực uy hiếp nào: “Em đừng có mà hối hận đấy.”
Nói xong thì khởi động xe, chiếc xe màu đen nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ.
Diệp Già Lam không nói chuyện nữa.
Cô phát hiện, hôm nay Đường Ngộ lái xe cực kì nhanh, trước kia cô ngồi xe buýt gặp được bác tài bưu hãn cũng không dám lái nhanh như vậy.
Diệp Già Lam bị dọa đến nắm chặt đai an toàn, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, xe đi chưa được mấy giây, cô đã không nhịn được mở miệng: “Anh chậm một chút…… thành siêu tốc rồi đó.”
Đường Ngộ từ kính chiếu hậu liếc cô một cái.
Vừa rồi còn một bộ dạng khẳng khái chịu chết cực kiên định, hiện tại đã bị dọa đến hô hấp cũng nhẹ đi không ít, giọng hơi run rẩy.
Anh thả chậm tốc độ xe lại.
Khóe môi Diệp Già Lam mím chặt, thấy tốc độ xe khôi phục bình thường mới hơi hơi buông tay, cô quay đầu nhìn Đường Ngộ: “Ngộ Ngộ, anh giận à?”
Đường Ngộ không nói với cô.
Diệp Già Lam cúi đầu, nhìn tay anh gác trên vô lăng, ngón tay hẳn là dùng sức không nhỏ, trên mu bàn tay còn có thể nhìn thấy gân xanh nhô lên.
Xem ra vẫn chưa hết giận.
Diệp Già Lam vừa muốn chủ động tạ tội, thì nghe anh hỏi: “Nhớ ra sao lại không nói cho anh biết.”
“Lúc ấy mới vừa mắng anh là tra nam xong…… hôm sau đã nhớ ra, sợ anh cảm thấy em giả bộ, hôm đó y tá lại nói tâm trạng anh không tốt, nên em không dám nói với anh.”
Đường Ngộ nâng khóe môi, “Còn có việc em không dám à?”
Lời này của anh nghe sao như châm chọc cô ấy nhỉ?
Diệp Già Lam cũng cảm thấy mình quá phận thật, đặc biệt Đường Ngộ tim thủy tinh, mọi người đều biết, nhưng quay đầu ngẫm lại, cuộc sống thật quá nhàm chán, ngẫu nhiên có một chút tình thú cũng không tồi.
Ánh mắt cô láo liêng, chột dạ vài giây sau lại thản nhiên lên tiếng: “Đây không phải cũng là cách tăng tiến tình cảm, tăng thêm tình thú sao……”
“Em cảm thấy cái này gọi là tình thú?”
Đường Ngộ cong môi cười một cái, càng cảm thấy cô cưỡng từ đoạt lí, nhưng cố tình anh lại cảm thấy cô vô cớ gây rất đáng yêu.
Phía trước là giao lộ gặp đèn đỏ, Đường Ngộ dừng xe lại, quay đầu nhìn cô, “Dựa theo ý em, hôm đó có phải anh hẳn là nên đáp ứng ăn tối với Phó Đồng?”
Diệp Già Lam trừng mắt, đáp cực dứt khoát lưu loát: “Anh dám!”
Khóe môi Đường Ngộ càng cong lên.
Diệp Già Lam chắc chắn là anh không dám, nên mới không sợ gì.
Chỉ được hai câu, đèn xanh đã bật, xe phía sau đã bắt đầu ấn còi thúc giục.
Đường Ngộ thu hồi tầm mắt, sau khi khởi động xe mới nói: “Anh không dám.”
Khóe môi Diệp Già Lam cong cong.
Từ trước đến nay cô vẫn hiểu rõ đạo lí thấy tốt là thu tay, hôm nay Đường Ngộ đã theo cô như vậy, cô cũng không ngờ anh còn nửa vời như vậy, lại giải thích thêm một chút: “Húc Húc thật sự là em trai ruột của em, là cùng ba sinh ra, từ nhỏ nó đã sống ở nước ngoài, ba mẹ đều bận, cũng không hay quản nó, nên đôi khi sẽ tương đối dính em…… Em cho rằng anh phải có ấn tượng với nó chứ?.”
Đường Ngộ nghe rõ từng chữ một.
“Ghen à?”
Tay nắm vô lăng của anh hơi siết chặt, tiếng "Ừm" như có như không.
Tuy là kết quả trong dự đoán, nhưng Diệp Già Lam vẫn không nhịn được, cười một tiếng.
Ý cười trên mặt cô còn không ngừng, Đường Ngộ lại đột nhiên hỏi: “Nước Mỹ?”
Diệp Già Lam sửng sốt, phản ứng lại mới gật gật đầu.
Sau khi ý thức được anh đang lái xe, không nhìn ra được, cô lại "Ừ" đáp một tiếng.
Đường Ngộ hỏi hẳn là Diệp gia di dân tới đâu nhể?.
Trước kia, lúc ở bên nhau, Diệp Già Lam cũng không phải chưa từng nói qua chuyện chỗ ở của ba mình, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là dùng hai chữ “Nước ngoài” đơn giản thay thế, cô nghĩ sớm muộn gì cũng phải gặp người lớn, nên cũng không vội vàng gì.
Kết quả sau đó, người lớn còn chưa thấy, hai người đã chia tay.
Mí mắt Diệp Già Lam hơi hơi rũ xuống, khẽ thở dài trong lòng.
Giọng Đường Ngộ nhàn nhạt: “Chỗ nào ở Mỹ?”
“New York.”
Đường Ngộ “Ừ” đáp, “Có qua đó không?”
Dừng vài giây, anh lại bỏ thêm một câu: “Sau khi chúng ta chia tay ý.”
Diệp Già Lam: “……”
Cô không nghĩ Đường Ngộ chú ý điểm này, sửng sốt một chút vẫn gật gật đầu, “Có qua vài lần.”
Qua vài lần à, nhưng anh chẳng cảm kích chút nào, đến cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt cũng không có,
Đường Ngộ không biết rằng, mấy năm anh ở nước ngoài đọc sách kia, cũng có lúc được ở gần Diệp Già Lam như vậy.
Ánh mắt anh sáng lại tối, lập loè mấy cái, rồi anh nghe thấy Diệp Già Lam nhẹ giọng mở miệng: “Ngày mai ba em về nước.”
Đường Ngộ đột nhiên sát xe, “Cái gì?”
“Anh với em cùng