Diệp Già Lam dừng bước chân.
“Nói vài câu?”
Diệp Già Lam chông chân tại chỗ, không sao nâng lên nổi.
Cô muốn nói “Không cần, không có thời gian”, nhưng há miệng ra lại giống như bị người ta khống chế, không sao thốt lên lời được.
Người đàn ông đến gần hơn, “Tôi chính là vị học trưởng mà cô ấy vừa nói đến.”
Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ "học trưởng".
Diệp Già Lam không dám đáp.
Quán bar là nơi ngư long hỗn tạp, ai biết người này là người tốt hay kẻ xấu?
“Không tin có thể hỏi Đường Ngộ.”
Phó Yến cảm thấy buồn cười, cố gắng làm giọng điệu của mình đứng đắn nghiêm túc, “Chỉ vài phút thôi.”
-
Diệp Già Lam vẫn không từ chối nổi Phó Yến.
Tính cảnh giác của cô cao, trước khi cùng uống gì thì đã chụp ảnh gửi qua cho Đường Ngộ: 【 quen không? 】
May mắn người nọ không đang trong phòng phẫu thuật, nên rep cũng nhanh: 【 quen. 】
【 bạn anh? 】
【 ừ. 】
Cách vài giây, Đường Ngộ: 【 lời anh ta nói với em đều không thể tin được. 】
【 nga…… vậy rượu anh ấy rót em có thể uống không? 】
Phó Yến đã đưa rượu qua.
【 có thể. 】
【 anh ấy sẽ không có mưu đồ với em chứ? 】
【……】
Đường Ngộ: 【 em suy nghĩ nhiều rồi, anh ấy kết hôn rồi. 】
Đừng nói là kết hôn, cho dù chưa kết hôn, Phó Tến cũng không có khả năng có mưa đồ với Diệp Già Lam.
Diệp Già Lam lúc này mới yên lòng, nhấp một ngụm rượu Cocktail.
Phó Yến thấy toàn bộ quá trình vẻ mặt cô biến hóa, anh châm điếu thuốc, sau đó nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Diệp Già Lam thu điện thoại lại, đánh đòn phủ đầu hỏi: “Phó Đồng vừa rồi nói……”
Người đàn ông đáp: “Tôi đưa Đường Ngộ đến bệnh viện.”
Diệp Già Lam cũng gật đầu, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, rửa dạ dày.”
Diệp Già Lam lại uống một ngụm rượu Cocktail.
Phó Yến suy xét đến việc đối phương là nữ, lại là bạn gái Đường Ngộ, nên rượu rót cho cô cũng là loại có độ cồn thấp nhất, không dễ say.
Anh chú ý thấy mày Diệp Già Lam cau mãi, hơi hơi nhíu mi, “Khó chịu việc tôi hút thuốc sao?”
Diệp Già Lam cảm thấy gật đầu thì không hay lắm, nhưng đúng là cô để ý thật, vì thế đành uyển chuyển khụ một tiếng.
Phó Yến quay đầu dập điếu thuốc.
“Từ sau lần đó, Đường Ngộ trừ học tập giống như không còn làm gì khác.”
“Trước kia tuy rằng cậu ta cũng hiếu học, nhưng tính chất không giống nhau, sau lần đó là học đến không muốn sống nữa.”
“Ngoại khoa và nội khoa không giống nhau,” Phó Yến hơi hơi híp híp mắt, “Nếu không cô cho rằng, tuổi cậu ta có tẹo như vậy, là sao lên trợ mổ được?”
Diệp Già Lam cắn ống hút không đáp.
Phó Yến uống sạch ly rượu, “Đường Ngộ rất thích cô.”
“Vẫn luôn rất thích cô.”
Diệp Già Lam cảm thấy mình say rồi, nên nghe cứ vang mãi.
Lời ấy vẫn cứ tuần hoàn, Diệp Già Lam lại nhớ tới tin Đường Ngộ vừa nhắn cho mình ——
Lời Phó Yến nói, một câu cô cũng không thể tin.
Nên hiện tại cô…… nên tin hay không đây?
Diệp Già Lam không tìm ra lí do, người nọ đã đứng dậy, “Tôi đưa cô về.”
“…… Không cần.”
“Yên tâm, tôi là luật sư, biết quấy rối tình dục là trái pháp luật.”
Anh như vậy vừa nói, Diệp Già Lam khó nói thêm gì, gật đầu nói cảm ơn rồi theo anh ra khỏi quán bar.
-
Lúc Diệp Già Lam về đến nhà cũng chưa muộn lắm.
Chuyện đầu tiên làm sau khi về là tắm rửa, tắm rửa xong, cô lại kéo ngăn bàn ra, lấy một hộp quà tặng được gói hoàn hảo ra, lại mở ra lần nữa, đặt chiếc nhẫn mua mấy hôm trước vào.
Đồng hồ sinh học của Diệp Già Lam rất chuẩn, hơn 6h hôm sau đã tỉnh.
Hôm qua uống một ít rượu thế mà cũng không thấy đau đầu, cô nằm thành hình chữ đại (大) trên giường, lát sau, màn hình di động đặt trên đầu giường lóe.
Có tin nhắn tới.
Diệp Già Lam lấy di động nhìn thoáng qua.
Là Diệp Cảnh, đại khái là sợ ảnh hưởng cô nghỉ ngơi, nên không gọi điện thoại, chỉ gửi WeChat nói cho cô biết đã xuống máy bay.
Diệp Già Lam lập tức gọi qua.
Chỉ vang hai tiếng, đầu kia đã có giọng nam dày rộng vang lên: “Con gái bảo bối, sao dậy sớm thế? Không phải là bị ba đánh thức chứ?”
Diệp Già Lam từ trên giường bò dậy, “Không đâu ạ, ba, con qua sân bay đón ba nhé?”
“Không cần đâu,” đầu kia lập tức từ chối nói, “Ba gọi taxi đến khách sạn chỗ em com ở, con cứ ngủ tiếp một lát nữa đi.”
Diệp Già Lam nghĩ Diệp Cảnh ngồi máy bay lâu, chắc là bị lệch múi giờ nên cũng không quấy rầy ông nghỉ ngơi, hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại.
Toàn bộ buổi sáng, Diệp Cảnh và Diệp Minh Húc đều ở khách sạn ngủ.
Diệp Già Lam cứ theo lẽ thường làm việc.
Đến hơn 11 giờ, Diệp Minh Húc gửi WeChat qua: 【 Chị…… buổi trưa anh rể em có rảnh không? 】
Đối với việc sửa xưng hô với Diệp Già Lam, cậu thấy thật gian nan, nhưng ít nhất vẫn tính là thành công.
Diệp Già Lam rep: 【 ca phẫu thuật buổi sáng của anh ấy còn chưa xong, chắc phải tới chiều. Em bảo với ba, buổi tối đi. 】
【 không thành vấn đề. 】
Tin vừa qua được một lát, Diệp Minh Húc lại hỏi: 【 Chị, chị qua đây cùng nhau ăn cơm đi. 】
Diệp Già Lam đáp ứng, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Cô và Diệp Cảnh cũng đã lâu không gặp mặt, Diệp Cảnh lại là điển hình của ông bố sủng con gái, cả trưa ngồi hỏi han ân cần chuyện nhà, mãi đến khi cô phải trở về bệnh viện mới thôi.
Diệp Già Lam tâm tình thoải mái, lúc về phòng đi ngang qua cách vách có nhìn thoáng qua, cửa khoa ngoại thần kinh đóng lại, không biết có ai ở bên trong.
Cô không gõ cửa, cũng chưa gửi tin quấy rầy Đường Ngộ mà tự về phòng, nghiêm túc làm việc.
Trong khoảng thời gian này thay ca nhiều, công việc không thể chồng chéo, cần phải vừa nhanh vừa chuẩn để hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể rút gọn thời gian, “Bớt chút thì giờ” đi kết hôn và hưởng tuần trăng mật được.
Người ta chỉ cần bận một chút là thời gian bay cái vèo.
Tới giờ tan tầm, phải có Hứa Luyến nhắc nhở, Diệp Già Lam mới phản ứng lại.
Di động đặt trong ngăn kéo, cả buổi trưa không chạm vào, tin nhắn có đến mười mấy cái.
Đại bộ phận đều là Diệp Minh Húc thúc giục cô, một giờ không dưới hai tin.
Còn có tin của Dư Thu Hoa và Diệp Cảnh.
Đường Ngộ chỉ nhắn 3 tin, hai cái trước là: 【 phẫu thuật kết thúc. 】
【 anh nghỉ ngơi một lát. 】
Tới cái thứ 3, phong cách đột nhiên biến đổi: 【 buổi tối nhớ gọi anh, honey. 】
honey cái rắm mà honey.
Tuyệt đối là học Diệp Minh Húc.
Diệp Già Lam gọi ngay qua cho Đường Ngộ.
Sau khi vang lên vài tiếng, bên kia mới thông, cô lại trả thù đi cúp máy.
Diệp Già Lam làm không biết mệt, lặp lại vài lần như thế.
Hai phút sau, cửa văn phòng bị gõ vang.
Hứa Luyến ra mở cửa, “Xin chào, xin hỏi đã đăng ký…… Nga…… Bác sĩ Đường.”
Diệp Già Lam thậm chí còn chưa bỏ di động xuống, tiếng “Đô đô” thậm chí cũng chưa dừng lại, nhân vật chính của đầu kia điện thoại đã xuất hiện trước mặt cô.
Hứa Luyến nhìn hai người băn khoăn vài giây, sau đó mới khụ một tiếng. “Loan Loan, tan ca nha.”
“A…… Nga.”
Diệp Già Lam lúc này mới buông di động, cởi áo blouse trắng ra thay sang áo khoác, cầm khăn quàng cổ đi hướng cửa.
Đường Ngộ đã thay quần áo, anh đứng ở cửa, vai cao chân dài, tự động thành một phong cảnh.
Diệp Già Lam bước nhanh qua, kéo cổ tay áo anh đi ra ngoài, “Ba em tới rồi.”
“Hôm qua em nói rồi.”
Tay Diệp Già Lam cầm tay áo anh càng thêm chặt, “Làm sao bây giờ, em có chút khẩn trương……”
Vừa thấy người, nháy mắt cô đã ném vụ trả thù từ “honey” ra sau đầu, trong đầu toàn nghĩ chờ lát nữa gặp Diệp Cảnh thì nên làm gì.
Rõ ràng là mang Đường Ngộ đi gặp người lớn, kết quả người khẩn trương ngược lại thành cô.
Diệp Già Lam cảm thấy không thể tin nổi, cảm giác ấy qua đi, cô lại cảm thấy mình thật không tiền đồ, nắm chặt tay áo Đường Ngộ cũng không buông.
Đường Ngộ đi theo sau cô, hơi chút cúi đầu ghé bên tai, nhẹ giọng hỏi: “Anh còn khẩn trương, em khẩn trương cái gì?”
“……”
Còn không phải sợ Diệp Cảnh không hài lòng với anh sao.
Diệp Già Lam thế nào cũng không an tâm, cả đường đi, không nề phiền hà mà phổ cập cho Đường Ngộ tính cách và sở thích của Diệp Cảnh.
Cả một đường như thế, lúc đến cửa nhà, Diệp Già Lam cũng vẫn hỗn loạn.
So với cô, Đường Ngộ lại vô cùng bình tĩnh, tay lái xe từ đầu đến cuối đều chẳng run.
Anh mặc vest phẳng phiu, cực ra dáng, trên mặt một chút mồ hôi khẩn trương cũng không thấy.
Hai người xuống xe, lúc vào thang máy, lòng bàn tay Diệp Già Lam đã rịn mồ hôi.
Cô nhìn Đường Ngộ hoàn toàn tương phản với mình, buồn bực mím môi, “Đường Ngộ, anh từng khẩn trương chưa?”
“Rồi.”
“Khi nào?”
Thang máy nhảy từng số đi lên.
Đường Ngộ ngoắc ngón tay với cô, “Gần qua đây chút.”
Diệp Già Lam vừa tò mò vừa chờ mong, dịch qua chỗ anh, Đường Ngộ cũng cúi đầu, khoảng cách giữa hai người càng gần, hầu kết anh nhẹ lăn, “Lần đầu tiên ý.”
“……”
Diệp Già Lam không ngờ tới đáp án này.
Bên tai cô nóng lên, nhưng dù sao cũng là do tự mình khơi mào đề tài này, không đáp được thì khẳng định là mình có vấn đề, cô chỉ có thể căng da đầu hỏi: “Vì sao?”
“Không phải nói đàn ông lần đầu tiên dễ tiết sớm sao,” thang máy dừng lại, giọng Đường Ngộ áp càng thấp, “Nên lúc ấy —— rất khẩn trương, sợ không thể làm em thoải mái……”
Lời còn chưa dứt, cửa thang máy mở ra.
Diệp Già Lam cảm thấy anh rõ ràng cố ý, người này ý xấu nhiều, hơn nữa lưu manh lại còn rất có văn hóa.
Khuỷu tay cô đưa ra, chọc lên cánh tay anh, “Đường Ngộ, anh có biết xấu hổ không ——”
Vì giận, nên giọng cũng cất cao, khiến cho người ngoài cửa thang máy cũng bị dọa sợ.
Diệp Già Lam thấy rõ người nọ hoảng sợ, lập tức thu tay đứng thẳng, “Ba…… Ba……”
Khóe môi Đường Ngộ cong lên trong chớp mắt rồi, theo tầm nhìn của Diệp Già Lam nhìn qua, sau đó nhìn thấy người đàn ông trung niên đang mang túi rác chuẩn bị ra ngoài trước cửa.
May mà anh phản ứng nhanh, lễ phép cúi chào người kia: “Chú Diệp, xin chào ạ.”
Nhìn hình dáng người đàn ông về cơ bản có thể nhìn ra bóng dáng Diệp Già Lam, chẳng qua dấu vết năm tháng khá rõ, ông nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu, sau đó mới đem túi rác đặt ở cửa, “Hai đứa làm gì trong thang máy đó?”
Diệp Già Lam giả ngu: “Thì đi thang máy lên lầu ạ……”
Diệp Cảnh cầm tờ khăn giấy lau tay, “Thang máy có cameras đó, sau này hai đứa chú ý chút đi.”
“……”
Hai người bọn họ rõ ràng thanh thanh bạch bạch, nhưng không biết vì sao, vào trong mắt người khác, đều cảm thấy chỉ cần hai người đơn độc xuất hiện bên nhau, vậy tuyệt đối