Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Nguyên nhân đổi chỗ ngồi là ngày thứ ba Khương Hành nghe Trần Tuyết nói mới biết.
Hai người ăn cơm trưa ở nhà ăn, Trần Tuyết đột nhiên thấp giọng nói:
"Là Lưu Mộng Dao mách lẻo với chủ nhiệm lớp, nói cậu yêu đương với Cố Tu Hạc đó. Quan hệ thân thiết nên chủ nhiệm lớp mới tách hai người các cậu ra. Lưu Mộng Dao muốn ngồi với Cố Tu Hạc, ngồi với cán sự vật lý để có gì không hiểu thì hỏi. Thành tích cậu ta giảm xuống nên cậu ta nghĩ cậu đoạt vị trí của cậu ta cơ."
"Cậu ta nói tớ với Cố Tu Hạc yêu đương?" Bảo sao hôm trước chủ nhiệm lớp còn cường điệu không được yêu sớm.
Khương Hành tức bụng: "Sao cậu ta lại thêu dệt chuyện vô lí vậy?"
Trần Tuyết chớp chớp mắt: "Không phải hả?"
Cô nàng cũng nghĩ rằng hai người bọn họ có quan hệ rất tốt.
Thỉnh thoảng khi nói chuyện phiếm trong phòng ngủ ở trường, chủ đề ai với ai là một đôi, lúc ấy liền có người nói Khương Hành cùng Cố Tu Hạc nhất định là một đôi. Cán sự vật lý cao lãnh như vậy, với ai cũng lạnh lẽo nhưng đối xử với Khương Hành lại khác hoàn toàn.
Hai người mỗi trưa đều ngốc trong phòng học, cũng không biết làm gì, có mờ ám.
Cũng không biết ai nói có một trưa về lớp lấy đồ, nhìn thấy cán sự vật lý kề sát mặt với Khương Hành đang ngủ như muốn hôn...... Lời này cô nàng không nói với Khương Hành. Nếu nói thì chắc gì Khương Hành đã nhận.
"Trần Duyệt nghe từ cán sự môn toán á. Cậu ấy nói sáng đó cán sự toán đi nộp bài tập, nghe thấy Lưu Mộng Dao đang mách lẻo với chủ nhiệm lớp, nói hai người đang yêu nhau. Còn nói ngày thường cậu không làm bài tập, toàn chép của Cố Tu Hạc. Tiến bộ nhanh như vậy là không thể."
Sắc mặt Khương Hành khó coi: "Cậu ta có ý gì? Chép bài tớ còn nhận, nhưng khi đi thi có những hai giám thị, tớ với Cố Tu Hạc đâu ngồi cùng nhau? Chủ nhiệm lớp sao lại tin loại người này?"
Trần Tuyết nhún vai: "Chủ nhiệm lớp chưa chắc đã tin, nhưng nhất định sẽ đề phòng vạn nhất."
"Tớ nói với cậu để nhắc nhở cậu đề phòng Lưu Mộng Dao, cậu ta rất có vấn đề."
Khương Hành mím môi: "Ừ."
Tâm tình cô không tốt cho lắm, vì đây là lần đầu tiên gặp được loại người này.
......
Tan học chiều, Khương Hành về nhà vừa viết xong bài tập, bà Vương đột nhiên tới cửa.
"Tiểu Hành, hôm nay cháu gặp Tiểu Cố không? Thằng bé chưa đến, cũng không gọi điện thoại."
Khương Hành thấy lạ: "Cậu ấy chưa tới ạ?"
"Chưa, ngày thường đã sớm đến rồi, hôm nay không biết tại sao cũng không gọi điện thoại cho ta. Đứa nhỏ này ngày thường đều rất đúng giờ nên ta đi lên hỏi một chút." Bà Vương lo lắng.
Khương Hành cũng không rõ lắm. Bây giờ hai người không ngồi với nhau, tan học cô đều cùng Trần Tuyết về, mà đối phương cũng cố tình tránh cô.
Cô thầm nghĩ nếu lần này hắn không chủ động, cô tuyệt đối sẽ không nói chuyện trước.
Nhưng hôm nay Trần Tuyết nói với cô, Khương Hành biết mình hiểu lầm Cố Tu Hạc. Còn được, người này cũng không đáng ghét như vậy.
An ủi nói: "Không có việc gì đâu ạ, chắc điện thoại cậu ấy hết pin. Để cháu đi hỏi giáo viên một chút, chắc cậu ấy còn ở trường. Bà đừng gấp, hôm nay xem như cậu ấy xin nghỉ đi ạ."
Bà Vương cười: "Ta không gấp, chỉ là lo đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì thôi. Vậy cháu liên hệ với Tiểu Cố, bảo hôm nay đừng tới nữa, trời đã tối rồi, đứa nhỏ này cũng không dễ dàng gì."
"Dạ."
Sau khi Khương Hành tiễn người đi, cô về phòng cầm di động chuẩn bị gọi điện thoại.
Màn hình mới vừa mở liền nhìn thấy Trần Tuyết nhắn tin đến. Trên màn hình có vài dòng, nổi bật nhất là ——
"Đại ca Tam Trung đến trường ta đánh người nè"
Lòng chợt căng thẳng, đột nhiên có một dự cảm bất thường.
Vội nhắn cho Trần Tuyết mấy tin nhắn hỏi tình huống.
Trần Tuyết trả lời rất nhanh, nhưng cô nàng cũng không rõ lắm. Cô nàng nghe một bạn khác lớp hôm nay trực nhật nói đánh được một nửa thì giáo viên tới. Đến nỗi là ai bị đánh, rốt cuộc sao lại thế này cô nàng cũng không biết.
Khương Hành đã gọi cho Cố Tu Hạc nhưng không ai nghe máy.
Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại là 6 giờ rưỡi, trời đã tối.
Cha Khương mẹ Khương hôm nay tăng ca cũng chưa về. Do dự một lát, Khương Hành cầm ví tiền ra cửa.
Ở tiệm thuốc của cửa tiểu khu mua thuốc, sau đó đi bắt xe buýt.
Tới nhà Cố Tu Hạc đã là 7 giờ rưỡi, trời hoàn toàn đen kịt.
Sau khi Khương Hành xuống xe còn mua hai bát mì xào ở quán ăn gần đó, hắn ăn không ít.
Đứng trước cửa cũng không thấy ánh đèn trong phòng, Khương Hành ngờ vực gõ cửa.
Gõ ba cái, không ai đáp lại.
Lòng Khương Hành trùng xuống, không biết Cố Tu Hạc đi đâu. Nghĩ một lúc, lại không từ bỏ ý định gõ hai cái, tay hơi dùng sức.
Gõ đến cái thứ hai, cửa từ bên trong mở ra kẽo kẹt một tiếng, sau cửa lộ ra nửa bóng người.
Khương Hành nhìn người đối diện, hoảng sợ: "Cậu...... Cậu ở nhà?"
Sao giờ mới mở cửa.
Cố Tu Hạc đứng sau cửa nhìn chằm chằm cô không nói gì.
Khương Hành bối rối, hai người đã vài ngày không nói chuyện, bị hắn trầm mặc nhìn vậy có chút mất tự nhiên, tức giận đẩy cửa ra: "Nhường một chút."
Lập tức vào nhà, còn thuần thục bật đèn.
Trong phòng lạnh lẽo như không có người ở.
Khương Hành đi đến bàn học đặt đồ xuống, cũng không quay đầu nhìn người, lạnh nhạt nói: "Lại đây ăn cơm."
Giọng điệu không được tốt.
Cố Tu Hạc đóng cửa lại, nghe được lời này vẫn chưa xoay lại, khẽ cong môi.
Nhưng khi xoay người, tươi cười trên mặt đã sớm biến mất không dấu vết.
Mặt vô cảm đi qua.
Cũng không khách khí cầm mì xào ngồi trên giường ăn.
Nam sinh rũ đầu, hẳn là vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm. Hắn mặc một cái áo dài tay cùng quần vận động màu xanh. Áo dài tay hơi lớn, tay áo xăn lên một đoạn để lộ cánh tay trắng nõn cùng dấu xanh tím.
Giữa ngón cái và ngón trỏ tay trái còn có một vết bầm tím, hơi hơi xuất huyết.
Đây là vết thương mới.
Khương Hành cầm thuốc ngồi bên người hắn, dùng tăm bông dính Povidone-iodine châm vết thương.
Tay cầm bát của