Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Tạ Sầm nhìn người đến, sắc mặt trong nháy mắt khó coi vô cùng: "Tớ mới nhắc hắn mà cậu đã tới rồi?"
Khương Hành lạnh lùng nhìn cậu ta, không nói chuyện. Hoa khôi Tam Trung dịu dàng ngồi bên giường bệnh chăm sóc cho Tạ Sầm. Tạ Sầm thờ ơ, chỉ nhìn chằm chằm Khương Hành.
Khương Hành thở dài: "Tạ Sầm, đây là lần cuối cùng, về sau chúng ta không cần gặp lại nhau nữa."
Phòng bệnh yên tĩnh.
Hơn nửa ngày, đôi mắt Tạ Sầm dần đỏ, không cam lòng hỏi: "Khương Hành, rốt cuộc cậu có từng thích tớ hay không?"
Khương Hành không biết nên trả lời thế nào, trầm mặc một lát: "Chắc là không."
Cô đúng là không thích cậu ta.
Đến cả "Khương Hành" cô cũng không cảm thấy đó là yêu. Cùng lắm chỉ là nữ sinh ngoan ngoãn mê mẩn khí chất phản nghịch không kềm chế được của Tạ Sầm.
Nói hết lời này liền xoay người đi ra cửa.
Tạ Sầm nhìn bóng dáng cô, sắc mặt trắng bệch. Cậu ta biết đây là kết thúc thật rồi.
Khương Hành ra cửa, quay đầu coi chừng Tu Hạc. Người vẫn còn đứng ở cửa, bước chân cũng chưa xê dịch chút nào.
Mặt hắn không có biểu cảm gì, Khương Hành nhỏ giọng hỏi: "Không việc gì chứ?"
Nam sinh lắc đầu, sau đó nói: "Tôi......"
"Không cần phải nói gì hết, tớ tin cậu."
Vừa mới nói xong, đột nhiên phòng bệnh truyền đến tiếng đồ vật bị rơi vỡ.
Trong mắt Cố Tu Hạc hiện lên một tia sáng.
Nhưng thần sắc Khương Hành lại rất bình tĩnh: "Đi thôi, tớ mời cậu ăn cơm."
Lập tức kéo người đi.
Niềm tin ban đầu của cô với Cố Tu Hạc đến từ tiểu thuyết. Trong sách nói hắn là một thiếu niên tính tình nặng nề mà thiện lương, ngoài lạnh trong nóng. Lại trải qua khoảng thời gian ở chung này, cô cảm thấy hắn đúng là như thế. Mặt ngoài nhìn bất cận nhân tình nhưng nội tâm thuần lương, chú thím hắn đối xử với hắn như vậy nhưng khi hắn gặp em họ bị hại vẫn không lo nghĩ gì mà cứu người. Người bình thường chỉ sợ cũng không thể làm được như hắn.
Đối lập như vậy, cảm thấy hắn tốt hơn Tạ Sầm cả một vạn lần.
Hai người tìm một tiệm mì ở gần bệnh viện ăn.
Khi Cố Tu Hạc ăn mì đột nhiên hỏi: "Lần này là chia tay thật?"
Thật ra hỏi như vậy có chút thừa thãi, vừa rồi hắn đều nghe được.
Chỉ là hắn muốn nghe chính miệng cô nói.
Phải đoạn tuyệt hoàn toàn.
Hắn không thích bên người cô có những người khác, chỉ một cái tên cũng không được.
Khương Hành gật đầu: "Ừ, tớ nói rất rõ ràng rồi. Chắc là cậu ta sẽ không đến tìm tớ nữa."
Cố Tu Hạc nhìn cô một cái, không biết nghĩ tới cái gì mà cong khóe miệng. Sau đó gắp một miếng thịt sang bát của Khương Hành, vờ lơ đãng khuyên nhủ: "Đừng đau lòng, về sau sẽ gặp được người tốt hơn. Đang còn nhỏ mà yêu sớm thì sớm muộn gì cũng sẽ chịu tổn thương thôi."
Khương Hành không cảm thấy không đúng chỗ nào, ngược lại nghĩ hắn nói vô cùng có lý. Rất nhiều học sinh bị yêu sớm quấn thân mà hỏng tiền đồ, liền ra sức gật đầu với hắn, cười nói: "Tớ rõ mà, cậu yên tâm đi. Tớ sẽ không yêu sớm đâu, tớ yêu học tập."
Không giải quyết được chuyện hắn và Mục Cảnh Sơ thì cô nào có tâm tư làm chuyện khác.
Nghe xong lời này, khoé miệng Cố Tu Hạc đang cong cong chợt cứng đờ.
Nhưng chỉ là lướt qua trong giây lát.
Bởi vì sớm hay muộn rồi cô sẽ biết, khi gặp được hắn, rất nhiều chuyện đều sẽ không được như mong muốn đâu.
......
Đi học.
Sáng sớm Khương Hành liền đến trường học. Chỗ ngồi sau khai giảng là tự mình chọn. Lớp học đã tới không ít người, Cố Tu Hạc như rất thích cái vị trí cạnh cửa sổ kia, hắn lại ngồi ở chỗ đó.
Bên cạnh trống không.
Khương Hành tự nhiên ngồi xuống, chào hỏi xong liền lấy bài tập nghỉ đông ra điên cuồng làm.
Mấy ngày nay phát sốt, bài tập cũng chưa làm xong.
Cố Tu Hạc vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc, biết là cô liền xoay đầu nhìn thoáng qua. Tầm mắt dừng trên sách luyện tập nghỉ đông, ánh mắt mang theo vài phần bó tay.
Nhưng thật ra hắn đã thấy nhiều rồi, cũng không trách được. Ngày thường cô còn thường xuyên chép bài mà.
Khương Hành nhìn hắn không có chuyện gì làm, còn lấy bài tập tiếng Anh của mình ra: "Mau, mau giúp tớ với."
"Tôi chưa làm."
"......" Tin cậu mới là quỷ.
Cuối cùng dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Khương Hành, Cố Tu Hạc ra điều kiện ba bữa cơm rồi đồng ý giúp cô chép bài tập. Thật ra việc này hắn đã từng làm rồi. Khi còn nhỏ ăn không đủ no, hắn liền ở trường học giúp bạn học làm bài tập, mỗi ngày bỏ ra một hai tệ mua bánh mì ăn. Khi đó còn chưa biết gì, chỉ tự nhủ làm bài tập thật tốt mới có người tìm đến hắn. Tự mình ôn tập, đây cũng là lí do thành tích hắn rất tốt.
Vốn nghĩ chuyện này đã xảy ra từ lâu rồi, không ngờ lại thấy từ Khương Hành một lần nữa.
Chủ nhiệm lớp tới muộn, lớp bên cạnh đều đã đi lấy sách.
Khương Hành chăm chỉ chép, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy thân ảnh Mục Cảnh Sơ lấy sách đi ngang qua cửa. Ánh mắt nam sinh dừng trên người bọn họ, có vẻ không tốt.
Cô nhịn không được nhíu mày, khi nhìn kỹ lại thì người đã đi rồi.
Mấy ngày nay Khương Hành rất sốt ruột. Nếu cô nhớ không lầm tình tiết trong sách thì học kỳ này Mục Cảnh Sơ sẽ hành động nhiều hơn một chút.
Đây không phải là điều Khương Hành lo lắng nhất, cô lo nhất là bởi vì bây giờ có cô nhúng tay vào, rất nhiều chỗ đã không còn giống trong sách, nhưng bất biến duy nhất chính là Mục Cảnh Sơ vẫn thích Cố Tu Hạc như cũ. Người nọ là một người điên, cứ nhìn trình độ khủng bố trong sách sau khi Cố Tu Hạc chết là biết. Người này không còn tam quan nữa.
Ai biết giờ cậu ta yêu mà không được đáp lại thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Thật ra Khương Hành biết hành vi ban đầu của mình có chút mạo hiểm. Nếu Mục Cảnh Sơ không yêu Cố Tu Hạc, cô chọn ngăn cách hai người là không sai, dù sao đây cũng là biện pháp nhất lao vĩnh dật*. Ai biết được cô giúp Cố Tu Hạc thoát chết một lần, có thể còn có lần thứ hai hay không?
*Nhất lao vĩnh dật: làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã
Nhưng cô không nghĩ đến tình tiết trong sách lại không đáng tin như vậy, hoặc phải nói là rất nhiều chỗ tác giả viết không tới. Cô không nghĩ được rằng Mục Cảnh Sơ vốn đã thích Cố Tu Hạc từ rất sớm.
Hiện tại cô không có cách nào tiếp cận Mục Cảnh Sơ vì lúc này chỉ sợ cậu ta đã hận chết cô. Cô chỉ có thể xuống tay với Cố Tu Hạc. Cũng may quan hệ của cô và Cố Tu Hạc phát triển tốt đến không ngờ. Hai người còn trở thành bạn tốt, cứ như vậy thì ít nhất cô có thể bảo đảm cơ hội để Cố Tu Hạc sống đến cuối cùng là rất lớn.
Chỉ cần hắn cách xa Mục Cảnh Sơ.
Không biết Mục Cảnh Sơ có thể hắc hoá luôn hay không, Khương Hành có chút chột dạ.
Nhưng năng lực của một mình cô là hữu hạn, nếu cuối cùng cậu ta vẫn hắc hoá, cô liền ẩn núp bên người cậu ta, tìm người đánh ngất rồi nhốt lại. Tất nhiên đây chỉ là hạ sách, không phải bất đắc dĩ lắm thì cô sẽ không làm như vậy.
Cứ