Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Buổi sáng đi học, Khương Hành gặp một người đàn ông trung niên mặc quần áo rách nát đứng ở cổng trường.
Người đàn ông có mái tóc ngắn cũn cỡn như mới mọc ra chưa được bao lâu, ngũ quan hung ác. Ông ta đứng dưới tàng cây đánh giá học sinh đi vào, đôi mắt trừng thẳng cực kỳ dọa người.
Học sinh vào trường nhìn thấy người này cũng vội cúi đầu đi nhanh.
Khi Khương Hành đi qua, ông ta đột nhiên bước lên phía trước hai bước như muốn nhìn rõ hơn một chút, còn lấy từ trong túi ra một cái điện thoại đối chiếu.
Khương Hành vòng qua ông ta, sau khi vào sân trường thì quay đầu nhìn lại. Đúng lúc đối mặt với người đàn ông, trông còn có vài phần quen thuộc.
Không đợi cô nhìn rõ, người đàn ông kia liền dời tầm mắt, một lần nữa đánh giá những người khác. Một chốc nhìn người, một chốc lại nhìn điện thoại.
Giống như đang tìm ai đó.
Buổi sáng Cố Tu Hạc không đến lớp. Khi tan học, Khương Hành gọi điện nhưng hắn cũng không bắt máy. Buổi trưa đến nhà hắn lại gọi điện thoại một lần nữa. Lần này hắn bắt máy.
"Giờ tớ đang đứng ngoài, cậu mau ra mở cửa."
Bên kia trầm mặc một hồi lâu mới khàn giọng nói: "Đừng tới, giờ tôi đang bên ngoài có việc".
"Tớ ở đây chờ cậu về."
Nam sinh không nói chuyện, cuối cùng khẽ ừ một tiếng.
Khương Hành thật sự chờ bên ngoài nửa tiếng mới nhìn thấy người về. Hắn xách đồ ăn, mu bàn tay một mảng xanh tím.
Cô vội đứng lên, đôi mắt đỏ bừng: "Có phải cha cậu đánh hay không? Tớ đi nói cho cha tớ."
Nói đoạn duỗi tay túm lấy tay hắn lên xem.
Cố Tu Hạc cười nắm lại tay cô: "Tôi mới từ cục cảnh sát về."
Khương Hành ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ngập tràn áy náy: "Xin lỗi cậu."
Cô đã hối hận khi nói cha Khương quản việc này. Vốn tưởng là chuyện tốt, không nghĩ tới người bị thương lại là hắn.
Cố Tu Hạc mở cửa đi vào, nghe xong lời này liền tiện tay sờ đầu cô, không để ý cười cười: "Nói ngốc nghếch gì đấy? Vào đi thôi."
Hắn cũng hơi ngượng. Hắn phải đến cục cảnh sát là do đánh người khác.
Buổi sáng khi đến trường, hắn nhìn thấy người đàn ông kia, biết ngay ông ta đang tìm Khương Hành.
Có một số việc hắn có thể nhường nhịn, nhưng một số lại là mấu chốt của hắn.
Khương Hành chính là điểm mấu chốt kia.
Ai cũng không thể chạm vào.
Lúc Cố Tu Hạc nấu cơm, Khương Hành ra ngoài mua thuốc cho hắn.
Hắn nhớ phải mua đồ ăn, mua trái cây nhưng lại không biết mua băng keo cá nhân cho chính mình.
Khi Khương Hành trở về, cô nghe được tiếng cãi nhau trước cửa nhà.
"Tiểu Hạc à, giáo viên của em họ con nói phải nộp học phí bổ túc. Tiền trong nhà đều bị ba con trộm hết rồi. Con xem, con ở với chú hai nhiều năm như vậy, công nuôi dưỡng không nhỏ. Trước tiên mượn tiền cho bà......" Đây là giọng bà lão.
"Cố Tu Hạc, nếu không phải nhờ ba mẹ tao thì không biết bây giờ mày đang ở xó nào đâu. Tiền này mày phải cho." Đây là em họ của hắn.
Giọng Cố Tu Hạc rất thấp, nghe không rõ hắn nói gì. Không lâu sau hai bà cháu kia đi ra, sắc mặt khó coi. Hẳn là không lấy được cái gì của Cố Tu Hạc.
Khương Hành đi vào, đúng lúc Cố Tu Hạc bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra.
Hắn nhìn thấy cô cũng không ngoài ý muốn, tay dừng một chút, trên mặt lộ ra ý cười: "Sao đi lâu vậy?" Không đề cập tới chuyện vừa rồi, có lẽ hắn biết cô cũng đã nghe được.
"Ăn cơm trước đi, đợi tí nữa bôi thuốc cho tôi sau."
Khương Hành gật đầu: "Được."
Hắn để đĩa xuống, xoay người trở vào bếp.
Khương Hành đặt đồ vật lên sô pha, chân bước theo hắn.
Trong bếp, nam sinh đưa lưng về phía cô, trong nồi còn một chút đồ. Đồ ăn đã chín, hắn bưng luôn nồi ra.
Mới vừa nhấc lên khói đã bay nghi ngút. Hắn lười biếng đứng đấy, thân hình cao gầy mặc một cái áo ngắn tay đen. Quần áo rộng mặc trên người hắn nhìn nhàn nhã cô cùng, giống hệt hắn, dù xảy ra chuyện gì cũng bình tĩnh mà đối mặt.
Khương Hành ôm lấy hắn từ phía sau. Cô cảm nhận được thân thể hắn cứng đờ, tay lại dùng lực ôm hắn thật chặt. Khương Hành khẽ dụi vào tấm lưng của hắn, nhỏ giọng nói: "Cố Tu Hạc, tớ muốn tốt với cậu một chút."
...... Tốt một chút, lại tốt hơn một chút, cho hắn biết trên đời này vẫn còn người yêu thương hắn.
Không cần để ý tới những người khác, hắn thực sự rất rất tốt.
Động tác trên tay Cố Tu Hạc dừng lại. Hắn rũ mắt, trong nồi còn một nửa đồ ăn đang bốc khói nghi ngút nhưng hắn không thèm để ý. Tất cả tâm tư của hắn đều đặt lên người cô gái đằng sau.
Hắn nghe xong lời này, thật ra theo bản năng muốn cười. Không biết trong đầu cô suy nghĩ cái gì, những người đó trước nay hắn không để vào mắt, mặc kệ họ làm gì, hắn cũng chỉ nhìn như vai hề trong rạp xiếc thôi.
Thậm chí chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tùy tiện làm cho bọn họ không tiếng động biến mất khỏi thế giới này, vĩnh viễn.
Chỉ là hắn không thích làm loạn tiết tấu sinh hoạt của mình. Không phải không thích phí tâm tư vào những người râu ria. Tốt hay không thì hắn vẫn chịu được, dù sao cũng là tăng thêm niềm vui trong sinh hoạt thường ngày. Sau đó cứ an an tĩnh tĩnh mà sống, không bị bất kỳ kẻ nào quấy