Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Giữa trưa, Khương Hành xuống lầu tìm Cố Tu Hạc.
Đúng lúc Cố Tu Hạc đi ra, hai người gặp nhau trước cửa nhà bà Vương.
"Sao cậu lại ra đây?" Cô còn muốn đi vào cọ cơm đấy.
Cố Tu Hạc vô cảm nhìn cô, không phải buổi sáng nói muốn mời hắn ăn cơm sao?
Hai người đến gần nhau, Cố Tu Hạc ngửi được mùi dầu mỡ khó ngửi sặc sụa trên người cô.
Khương Hành ngượng ngùng, thương lượng: "Chúng ta ra ngoài ăn đi."
Cố Tu Hạc nhẹ à một tiếng.
Ý châm chọc không cần nói cũng biết.
Khương Hành không phục: "Cậu có ý gì đấy? Cậu nghĩ nấu cơm đơn giản lắm à? Nhìn đây này, tay tớ còn bị bỏng đó."
Nói xong vươn tay cho hắn xem. Nơi ngón trỏ đúng là bị bỏng thành bóng nước, đỏ bừng.
Cánh tay bên người Cố Tu Hạc vô ý nâng lên, vừa nâng được một nửa mới cảm thấy không ổn, muốn thu lại. Nào biết Khương Hành chủ động nắm tay hắn, dẫn ngón tay hắn chạm vào bọng nước trên ngón tay mình: "Sờ đi, to hay không?"
"......" Nói gì đấy.
Sắc mặt Cố Tu Hạc quái quái, rút tay về nói: "Tôi nấu."
Xong liền đi lên lầu, ném cặp vào trong ngực cô, che tầm mắt cô lại.
Khương Hành không cảm thấy có gì không đúng, vội ôm lấy cặp sách nghi ngờ nhìn hắn, theo sau tò mò hỏi: "Cậu còn biết nấu cơm?"
"Ăn ngon không? Nếu không ngon thì tớ không ăn đâu."
"Nấu ngon hơn cậu."
Phòng bếp lộn xộn vô cùng, vừa thấy liền biết kiệt tác của ai. Cố Tu Hạc trầm mặc dọn dẹp bếp một chút, người nào đó làm nguyên liệu rối tung rối mù. Còn có một đống trong nồi, cuối cùng cố lắm mới làm được cà chua xào trứng và ớt xanh xào thịt.
Tuy rằng hình dạng không giống cho lắm nhưng hương vị đúng là không tồi.
Khương Hành thích ăn, vừa ăn vừa dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, giơ ngón tay cái lên: "Cao thủ."
"......"
Cơm nước xong Cố Tu Hạc phải đi. Khương Hành không tha: "Ngày mai nhớ đến đó."
Xong còn thêm một câu: "Ngày mai chúng ta ăn sườn xào chua ngọt."
Cố Tu Hạc đeo cặp đi ra ngoài. Đang đứng ở cửa đổi giày, nghe xong lời này cúi đầu khẽ ừ một tiếng.
Ở góc cô không nhìn thấy, khóe miệng khẽ cong cong.
Hai tay Cố Tu Hạc cắm vào túi quần, không bận tâm đi ra khỏi tiểu khu.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mục Cảnh Sơ đang đứng dưới tàng cây của tiểu khu, không quan tâm bước đến ga tàu phía trước.
Mục Cảnh Sơ lái xe đến, một chiếc xe hơi màu đen dừng bên cạnh cậu ta.
Người dựa vào xe, một bàn tay còn cầm điếu thuốc không hút, ngây ngốc nhìn tàn thuốc. Khi thấy Cố Tu Hạc đi ra thì đứng thẳng lên.
Cố Tu Hạc như không nhìn thấy, lập tức vòng qua xe rời đi.
Khi đến gần, mặt Mục Cảnh Sơ trầm xuống, gằn giọng hỏi: "Cậu đi làm gia sư? Việc lần trước tôi giới thiệu cho cậu sao không cần?"
Thấy hắn không để ý mình, sắc mặt lạnh lùng, duỗi tay muốn giữ chặt hắn.
Cố Tu Hạc tránh rồi đi qua.
Khuôn mặt nam sinh nhiễm một tầng sương, lạnh lùng nói: "Chuyện của tôi đừng có xen vào."
"Ai quản được tôi?" Mục Cảnh Sơ hỏi.
Sau đó âm trầm cười: "Cậu thích con bé kia? Phụ nữ có ai tốt cơ chứ, đừng quên người mẹ kỹ nữ của cậu?"
Cố Tu Hạc nhìn cậu ta, trầm mặc trong chốc lát, cười lạnh ra tiếng: "Cũng không thích cậu đâu."
Ánh mắt mang theo chán ghét: "Cậu chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm."
Mặt Mục Cảnh Sơ trong nháy mắt trắng bệch, một lúc lâu mới không cam lòng nói: "...... Chúng ta là cùng một loại người."
Nhưng người đã đi rồi.
Nhìn không thấy hắn nữa, Mục Cảnh Sơ mới hung hăng đá vào xe, không có dáng vẻ ôn hoà thường ngày.
Hắn đột nhiên nhớ vừa rồi người nọ cũng không phủ nhận.
......
Khương Hành đột nhiên phát hiện Mục Cảnh Sơ ở ban một cách vách trở nên chủ động với cô.
"......"
Có chuyện tốt như vậy hả?
Sao có cảm giác như một cái bánh có nhân rơi từ trên trời xuống vậy?
Không thể không nói chuyện này đã cho Khương Hành sự cổ vũ lớn nhất.
Sáng thứ hai, Mục Cảnh Sơ lại tới tìm cô, lần này là mượn notebook.
"......" Sao cô có thể có thứ đồ kia được?
Chân chó vâng dạ nửa ngày: "Ngày mai tớ mang cho cậu, hôm nay quên rồi."
"Được, ngày mai tớ lại qua đây." Mục Cảnh Sơ cười ôn nhu.
Khương Hành trở lại lớp, hưng phấn lấy ra notebook của mình. Trừ trang đầu còn nghiêm túc ghi chú, còn lại các trang sau đều trống. Cô lại lấy ra sách vở của mình, trên trang sách không ngờ chi chít chữ, đủ mọi loại ngôn ngữ, đủ góc độ. Đến cả cô cũng không biết cái nào với cái nào.
Không cần suy nghĩ, lập tức cầm notebook của Cố Tu Hạc bên cạnh chép.
Vừa chép vừa không quên nhiệm vụ, uyển chuyển khoe khoang với Cố Tu Hạc: "Cậu nói xem có phải cậu ấy sắp tỏ tình với tớ rồi không?"
"......"
Khương Hành thở dài: "Buồn ghê, tớ còn phải thi đại học mà."
Nói xong lôi từ trong ngăn kéo ra một cái gương nhỏ: "Lớn lên xinh đẹp cũng đau đầu quá đi mất."
Cố Tu Hạc vô cảm nhìn cô một cái, cảm thấy cô dở hơi, liền vươn tay lấy lại notebook: "Tôi phải dùng."
Khương Hành không cho, còn muốn duỗi tay lấy lại: "Sao lại keo kiệt như vậy, chép một chút cũng không được hả?"
Cố Tu Hạc lập tức vỗ bay móng vuốt của cô.
Buổi trưa, Mục Cảnh Sơ mời Khương Hành cùng ăn cơm trưa, lấy cớ rằng có vấn đề muốn thảo luận.
Tất nhiên Khương Hành đồng ý.
Bên người còn có Cố Tu Hạc đi theo, đuổi cũng không đi.
Mặt Cố Tu Hạc không có biểu cảm gì, nhưng toàn thân đều tản ra hơi thở xem trò vui. Khương Hành không hiểu ý của hắn, trong lòng nhộn nhạo, kéo người đến một góc nắm tay uy hiếp: "Cậu đừng quấy rối tớ."
Ánh mắt Mục Cảnh Sơ bên cạnh hơi lóe.
Ba người ngồi chung một cái bàn, Khương Hành đối mặt với Mục Cảnh Sơ, Cố Tu Hạc ngồi bên phải Khương Hành.
Sau khi ngồi xuống, Mục Cảnh Sơ chủ động đi lấy canh, Cố Tu Hạc không cần.
Đồ ăn đều giống nhau, bông cải xanh và giá đậu không phải thứ Khương Hành thích ăn.
Thừa dịp người đối diện không ở đây, cô trộm gắp đồ ăn không thích sang bát Cố Tu Hạc. Cố Tu Hạc quay đầu nhìn cô, Khương Hành cũng không sợ, nhe răng uy hiếp hắn, hung dữ nhỏ giọng nói: "Ăn, không được lãng phí."
Cố Tu Hạc nhìn cô một cái, sau đó thản nhiên cúi đầu ăn thật.
Sắc mặt Mục Cảnh Sơ bên này có chút khó coi, ngữ khí mất tự nhiên nói: "Quan hệ của bạn học Khương và bạn học Cố thật tốt."
Lúc này Khương Hành mới phát hiện người đối