Lúc đi thang máy lên lầu, Ninh Trí Viễn dựa vào tường thang máy, chân dài vắt chéo, một tay đút túi quần, ngón tay cái miết vào vải quần, tư thế có chút lười biếng, cậu híp mắt nhìn Sầm Trí Sâm ở bên cạnh.
Sầm Trí Sâm nhìn chằm chằm vào cửa thang máy trước mặt, lối đứng tuỳ ý, vẻ mặt tự nhiên.
Anh biết Ninh Trí Viễn đang nhìn mình, có lẽ còn đang bới móc gì đó, nhưng anh không có ý định tranh cãi với một kẻ say.
"Anh cũng ở gần đây à?" Ninh Trí Viễn đột nhiên hỏi.
Hai người đã rời khỏi biệt thự nhà họ Sầm sống độc lập cách đây vài năm, nhưng chưa từng mời nhau đến nhà chơi.
Sầm Trí Sâm tiện miệng nói tên chỗ ở, Ninh Trí Viễn nghe xong hơi suy tư gì đó, cậu hỏi: "Chỗ Lệ Cảnh Thiên Đô à?"
Khi nói ra bốn chữ này, trong mắt Sầm Trí Sâm cuối cùng cũng có chút dao động, anh liếc nhìn qua.
Ninh Trí Viễn cười, khóe môi nâng lên: "Anh cũng có căn hộ ở Lệ Cảnh Thiên Đô nữa à?"
Sầm Trí Sâm không trả lời, anh đang cố gắng lý giải lý do tại sao đột nhiên cậu hỏi như vậy từ trong mắt cậu, nhưng trong mắt con ma men này chỉ có ý cười mang theo một chút xảo quyệt và đùa cợt, khiến người ta khó đoán được ý nghĩa sâu xa.
Thang máy dừng lại, cánh cửa kim loại lại mở ra, Sầm Trí Sâm ngoảnh mặt đi, bước ra khỏi thang máy trước.
Ninh Trí Viễn chậm rãi đi theo.
Vào nhà, cậu hỏi Sầm Trí Sâm muốn uống gì: "Cà phê, trà hay uống gì, chắc anh không muốn uống rượu đâu nhỉ?"
Sầm Trí Sâm quan sát nhà của Ninh Trí Viễn, nó được trang trí theo gam màu lạnh, rất ngăn nắp, chỉ có dấu vết sinh hoạt của một mình cậu, rất giống với anh.
"Nước sôi để nguội thôi được rồi."
Ninh Trí Viễn rót cho anh một cốc nước lạnh, còn mình thì không uống.
Cậu dặn dò Sầm Trí Sâm: "Anh đợi ở đây, tôi đi lấy đồ."
Nói xong quay người đi vào phòng làm việc.
Nhưng có lẽ vì say rượu nên sau khi vào phòng, Ninh Trí Viễn đứng đờ người một lúc, không nhớ đồ mình định đưa cho Sầm Trí Sâm để ở đâu.
Cậu nhìn đống tài liệu trên bàn, mở từng ngăn kéo bên dưới xem rồi đi đến giá sách bên cạnh.
Sau khi tìm kiếm cẩn thận từ dưới lên trên một lượt, cuối cùng cậu cũng tìm thấy chiếc túi giấy bị mấy quyển sách chuyên ngành đè lên ở góc trên bên trái của giá sách.
"Sao lại để ở đây."
Ninh Trí Viễn lẩm bẩm, lấy túi giấy mở ra, động tác quá nhanh khiến cậu không cầm chắc, túi đồ rơi xuống đất, hơn chục bức ảnh bên trong rơi xuống đầy sàn.
Lúc Sầm Trí Sâm đi tới, Ninh Trí Viễn đang ngồi xổm dưới đất, nhặt từng bức ảnh lên.
Sầm Trí Sâm bước tới, dừng lại trước mặt Ninh Trí Viễn.
Anh cũng ngồi xuống, cầm một tấm ảnh lên nhìn qua rồi nhíu mày.
Đó là một bức ảnh chụp lén anh và một cậu trai, không chỉ bức ảnh trên tay anh mà tất cả, hầu hết đều ở bãi đậu xe ngầm của chung cư Lệ Cảnh Thiên Đô mà Ninh Trí Viễn đã hỏi ban nãy.
Tấm ảnh chụp không rõ nét, nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra mối quan hệ của anh với chàng trai trong ảnh.
"Đây là cái gì?" Sầm Trí Sâm nhìn thẳng vào mắt Ninh Trí Viễn hỏi.
Ninh Trí Viễn không sợ.
Vốn dĩ cậu muốn trả lại những bức ảnh này cho Sầm Trí Sâm: "Không phải anh xem hết rồi sao, chụp lén đó."
Sầm Trí Sâm: "Em cho người chụp anh?"
"Ừ." Ninh Trí Viễn thừa nhận không chút do dự: "Chụp hồi năm ngoái.
Tôi tính bắt thóp anh, không ngờ lúc đó lại chụp được những bức ảnh đời tư thú vị như vậy.
Anh nghĩ xem, nếu lúc đó tôi đưa những bức ảnh này cho ba.
Ông ấy sẽ nghĩ anh ở ngoài chơi đàn ông, ông ấy không ôm được cháu trai.
Chọn tôi làm người thừa kế chắc chắn là thích hợp hơn rồi? Hoặc là đưa mấy tấm ảnh này cho hội đồng quản trị, mấy ông già cổ hủ đó nhìn thấy chắc chắn sẽ không ngờ tới, cũng không cần nghĩ nhiều chuyện chọn anh hay chọn tôi nữa."
Cậu vừa nói vừa cười: "Thậm chí tôi cũng không cần đích thân làm.
Cứ giấu tên rồi đưa nó cho mẹ nhỏ của anh.
Ả chắc chắn sẽ rất vui khi làm lớn chuyện."
Sầm Trí Sâm ném lại ảnh xuống đất, không để ý lắm: "Vậy tại sao cuối cùng em không dùng nó?"
Nếu lúc đó Ninh Trí Viễn công khai những bức ảnh này, dù là ba hay hội đồng quản trị thì anh cũng sẽ gặp chút rắc rối, nhưng Ninh Trí Viễn không làm vậy, những bức ảnh này đều ở trong túi giấy này và cho đến ngày hôm nay mang trả lại cho anh.
Ninh Trí Viễn cũng đang tự hỏi mình câu hỏi tương tự, tìm người chụp ảnh Sầm Trí Sâm chỉ là ý nghĩ bất chợt mà thôi, cậu thật sự không ngờ lại chụp được những bức ảnh thế này.
Khi vừa nhận được ảnh, cậu đã nghĩ đến việc trực tiếp đưa chúng cho Sầm Trí Sâm, cậu biết chỉ dùng những bức ảnh không thể đe dọa được người này, nhưng cậu thật sự muốn nhìn thấy sự sửng sốt trên khuôn mặt của Sầm Trí Sâm, và tự hỏi liệu anh còn có thể duy trì sự ung dung và bình tĩnh thường ngày hay không.
Nhưng cũng là nghĩ thế thôi.
"Nghĩ lại." Ninh Trí Viễn nói: "Nhưng tôi vẫn có phong cách của riêng mình.
Quang minh chính đại cạnh tranh mới có ý nghĩa, dùng mánh khoé thấp hèn này rất không thú vị."
Sầm Trí Sâm nói "ừm", anh cũng đoán được rồi.
Ninh Trí Viễn là vậy, mặc dù rất phiền nhưng cũng không có gì khó hiểu.
Ninh Trí Viễn nhìn xuống bức ảnh trong tay, Sầm Trí Sâm đang dựa vào cửa xe với điếu thuốc trên tay, cậu trai dựa vào anh và cầm bật lửa giúp anh châm thuốc.
Phong thái của anh rất lười biếng, thậm chí có phần lưu manh, rất khác với Sầm Trí Sâm đứng đắn và nghiêm túc trong ấn tượng của Ninh Trí Viễn.
Thành thật mà nói, tối nay trong hộp đêm, Sầm Trí Sâm vừa uống rượu vừa ung dung nhìn vào mắt cậu, cười nói câu "Em muốn biết", và khi anh dùng ngón tay lành lạnh chạm vào gáy cậu, dường như cũng có mấy phần tương tự giống với người trong bức ảnh này.
Ninh Trí Viễn bàng hoàng nhận ra rằng hình như tối nay cậu đã thoáng nhận ra bản chất thực sự của Sầm Trí Sâm, hoặc có thể đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
"Anh thích đàn ông? Kiểu con trai ngoan ngoãn nghe lời giống vậy?" Ninh Trí Viễn nhìn Sầm Trí Sâm, lúc hỏi câu này, giọng cậu có ý sâu xa mang theo chút ý cười.
Sầm Trí Sâm bình tĩnh nhìn lại, nhưng không trả lời ngay.
Anh thích đàn ông, khuynh hướng