Sầm Trí Sâm vừa nói "ừm", quản gia bước ra nói Sầm Thắng Lễ gọi anh, bảo anh vào phòng làm việc có chút chuyện.
Sầm Trí Sâm bất đắc dĩ nói với Ninh Trí Viễn: "Chờ lát nhé."
Thật ra anh muốn về thì ở đây cũng có xe, không thì để tài xế trong nhà đưa đón cũng được, nhưng anh và Ninh Trí Viễn dường như đều cố tình phớt lờ và không nhắc đến.
Ninh Trí Viễn gật đầu: "Ừ."
Sầm Trí Sâm vào nhà, Ninh Trí Viễn đứng trong vườn một lúc thì thấy chú hai đi ra.
Nhìn mặt chú ta lườm lườm, chắc là không vay mượn gì được, cái đứa "con hoang" Ninh Trí Viễn có hai tỷ lại không cần làm chú ta tức lắm chứ.
Chú ta "hừ" một tiếng, nhấc chân bỏ đi.
Ninh Trí Viễn muốn cười, tai bay vạ gió.
Cậu cũng hơi mệt nên bước lại cửa kính rồi dừng lại, thả lỏng cơ thể dựa vào tường nhắm mắt thư giãn.
Bên trái là phòng làm việc của Sầm Thắng Lễ, thỉnh thoảng nghe thấy giọng nói truyền ra từ trong đó.
Sầm Thắng Lễ đề xuất lấy danh nghĩa Sầm An mua lại tài sản công ty của chú hai rồi tìm cách khôi phục nó, đồng thời hỏi Sầm Trí Sâm liệu có khả thi không.
Sầm Trí Sâm bình tĩnh cho lời khuyên: "Quán rượu và cửa hàng thì còn có thể.
Mặc dù trước đây Sầm An chưa tham gia nhiều vào lĩnh vực này nhưng cũng từng làm rồi.
Nhà ở thương mại quả thực rất khó giải quyết.
Bỏ mấy chục tỷ mua những tài sản kém chất lượng, nó không phù hợp với chiến lược của Sầm An.
Ba, Sầm An không phải nhà từ thiện, cổ đông sẽ không đồng ý đâu."
Sầm Thắng Lễ thở dài, càng lớn tuổi, sức khỏe càng kém, ông càng cảm thấy bất lực, đặc biệt là sau khi phát hiện con trai ruột bị ôm nhầm.
Ông bây giờ càng coi trọng tình cảm anh em hơn, ông thực sự không thể để em ruột bị phá sản mà không làm gì để cứu nó.
Bản thân ông cũng biết đây không phải là cách cứu người.
Sầm Trí Sâm nói tiếp: "Không thể trực tiếp cho chú hai vay tiền hay giúp chú ấy bảo lãnh cho khoản vay ngân hàng.
Tốt nhất là giải thể công ty của chú hai và bán hết tài sản để lấy tiền, nhưng Sầm An không phải là bên mua phù hợp, để con nghĩ cách xem có thể tìm được bên mua đủ khả năng trả giá và quan tâm đ ến những thứ mà chú hai có không.
Nhưng mà chú hai chưa chắc sẽ chịu bán đâu.
Ba, ba phải thuyết phục chú ấy trước đã."
Còn cách đó thôi, Sầm Thắng Lễ bình tĩnh lại, quay ra nói chuyện khác: "Con gái của chú Tần năm nay tốt nghiệp thạc sĩ về nước.
Giống như ba mình, cô bé học luật ở Mỹ, về sẽ đi đến thẳng văn phòng của ba mình.
Con gái nhà ông ấy xinh đẹp, hai con cũng từng gặp nhau rồi.
Ngày đó vợ chồng chú Tần dẫn cô bé đến nhà mình ăn cơm.
Chuyện cũng bảy tám năm trước rồi.
Chú Tần nói cô bé không quên được con, chủ động muốn gặp con một lần.
Con cũng hơn ba mươi rồi, nên tìm một người thích hợp để ổn định cuộc sống đi, chú Tần với ba là bạn bè mấy chục năm, chúng ta hiểu nhau lắm, ba thấy cũng tốt.
Con nghĩ sao?"
Sầm Trí Sâm cau mày, không trả lời ngay.
Bên ngoài phòng làm việc, Ninh Trí Viễn đang dựa vào tường, trong tay vẫn cầm chiếc bật lửa, đầu ngón tay chậm rãi ma sát lớp vỏ kim loại, vuốt v e những đường gân nhấp nhô trên cơ bắp gợi cảm của người đàn ông.
Giọng Sầm Trí Sâm lại vang lên, anh nói: "Ba.
Thôi ạ."
Sầm Thắng Lễ: "Không gặp luôn à? Không phải con có bạn gái rồi đấy chứ? Có thì cứ dẫn về ba xem.
Chỉ cần là người tốt, gia cảnh không quan trọng, ba không để ý."
"Không phải ạ." Sầm Trí Sâm bình tĩnh nói: "Lý do ở con.
Xu hướng tình d*c của con là đàn ông, con không thể kết hôn với phụ nữ được."
Sầm Thắng Lễ sửng sốt trong chốc lát, ông không thể tin được nhìn con trai mình: "Con...!thích đàn ông à?"
Sầm Trí Sâm: "Vâng ạ."
Sầm Thắng Lễ: "Bẩm sinh?"
Sầm Trí Sâm: "Bẩm sinh."
Sầm Thắng Lễ: "Không thể thay đổi sao con?"
Sầm Trí Sâm: "Không thể thay đổi ạ."
Đốm lửa bật lên rồi vụt tắt, cuối cùng Ninh Trí Viễn cũng cảm nhận lớp vỏ kim loại đã giữ được hơi ấm của lòng bàn tay mình, cậu nhét lại vào túi, quay người đi vào.
Lồ ng ngực Sầm Thắng Lễ phập phồng, dường như hơi kích động.
Ninh Trí Viễn đi tới đỡ ông, vuốt nhẹ lên ngực ông, nhắc nhở: "Ba, không sao, hít hít thở sâu."
Sầm Trí Sâm không bước tới, anh đứng im một chỗ.
Sầm Thắng Lễ hít sâu hai hơi, sau đó nhấp một ngụm trà Ninh Trí Viễn đưa tới, ông miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, nhìn Sầm Trí Sâm, rồi nhìn Ninh Trí Viễn, ông không biết mình phải làm gì hết.
Một lúc sau mới định thần lại, ông hỏi Ninh Trí Viễn: "Trước kia con có biết chuyện của anh con không?"
"Con biết ạ." Ninh Trí Viễn nói thật.
"Sao con không khuyên anh?" Sầm Thắng Lễ hỏi.
"Con khuyên thế nào được ạ." Ninh Trí Viễn nói: "Ba, ngoài anh ấy ra, người ngoài không can thiệp được."
Sầm Thắng Lễ: "Nhưng mà..."
Nhưng mà cái gì chính ông cũng không nói nên lời.
Sầm Thắng Lễ thấy điều đó là không đúng, nhưng Sầm Trí Sâm đã hơn ba mươi tuổi, đã có thể tự gánh vác mọi việc, ngay cả Sầm An hôm nay có thể tồn tại mà không có ông, nhưng không thể không có Sầm Trí Sâm, việc riêng của Sầm Trí Sâm, sai cũng là đúng.
Sầm Trí Sâm nói trời sinh không thể thay đổi, ngoại trừ anh, ai nói gì cũng vô ích.
Sầm Thắng Lễ ngồi phịch xuống ghế, kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ninh Trí Viễn đỡ cánh tay ông: "Ba, để con đưa ba lên phòng nghỉ ngơi."
Sầm Thắng Lễ mệt mỏi gật đầu.
Ninh Trí Viễn đỡ ông đứng dậy, trước khi rời khỏi phòng còn quay đầu nhìn Sầm Trí Sâm, Sầm Trí Sâm cũng đang nhìn cậu, đôi mắt đen sâu khóa chặt cậu.
Chỉ có cậu.
Ninh Trí Viễn quay mặt đi, đỡ Sầm Thắng Lễ ra ngoài.
Lên lầu, họ gặp Hứa Lam đi ra từ trong phòng, thấy Sầm Thắng Lễ không khoẻ, Hứa Lam vội vàng đi tới, đỡ cánh tay còn lại của ông, lo lắng hỏi: "Thắng Lễ, anh sao vậy?"
Sầm Thắng Lễ không muốn nói, chỉ lắc đầu.
Ninh Trí Viễn thấy không còn chuyện của mình nữa thì buông tay ra, nói với Sầm Thắng Lễ vài câu, nhìn ông vào phòng rồi mới quay đi.
Lúc xuống lầu, cậu dừng bước trên cầu thang, thấy Sầm Trí Sâm đang đứng đó đợi cậu ở cầu thang tầng một.
Sầm Trí Sâm nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn cậu từ xa.
Ánh mắt họ chạm nhau và dừng lại cùng một lúc.
Sau đó Sầm Trí Sâm mỉm cười ra hiệu cho cậu: "Đi chưa?"
Ninh Trí Viễn chậm chạp