Lúc Sầm Trí Sâm bước vào, đập vào mắt anh là bảng hiệu bằng đồng ở cửa.
"Quỹ đầu tư lập nghiệp Trí Viễn"
Trước đó anh tới thì chưa có, chắc mới làm gần đây.
Logo màu vàng trên nền tường của quầy lễ tân rất nổi bật, hai chữ tiếng Trung "Trí Viễn" theo kiểu chữ Hoa quyện vào nhau như mặt trời vàng.
Sầm Trí Sâm nhìn kỹ hơn: "Thiết kế logo này khá độc đáo."
"Tôi vẽ đại thôi." Ninh Trí Viễn nói.
Sầm Trí Sâm nhìn cậu, hơi ngạc nhiên.
Ninh Trí Viễn gật đầu: "Thật đấy."
Sầm Trí Sâm cười: "Tốt lắm."
Vào văn phòng, Ninh Trí Viễn để Sầm Trí Sâm muốn làm gì thì làm, còn cậu tới bàn làm việc thu dọn tài liệu.
Sầm Trí Sâm đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, đã gần đến giờ tan làm, hoàng hôn trải dài, ánh sáng chạng vạng dày đặc, tòa nhà Sầm An ngay trước mặt được bao phủ bởi ráng chiều.
Trong tòa nhà, từng ngọn đèn lần lượt sáng lên, thình lình trong lòng anh tràn ngập hạnh phúc, hình như anh đã hiểu vì sao Ninh Trí Viễn biết mấy giờ anh về rồi.
Thường thì không dễ chịu gì khi bị người ta dòm ngó, quan sát hằng ngày.
Nhưng nếu người đó là Ninh Trí Viễn, sự không thoải mái lại biến thành một thứ gì đó giống như bất lực và ngọt ngào, Sầm Trí Sâm cảm nhận rõ hơi nóng sục sôi trong lồ ng ngực mình khiến trái tim anh căng tràn.
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh, cậu dừng mắt hai giây rồi gọi anh: "Sầm tổng nhìn thì thế?"
Sầm Trí Sâm xoay người dựa bên cửa sổ, nhếch khóe môi anh cười: "Nhìn Tiểu Sầm tổng nhìn gì."
Ánh nắng chiều phủ lên nửa khuôn mặt anh, khiến nụ cười trong mắt anh càng rạng rỡ hơn.
Ninh Trí Viễn cụp mắt cười, cầm tài liệu đi đến ghế sô pha ngồi xuống, ra hiệu cho Sầm Trí Sâm: "Tới xem cái này này."
Sầm Trí Sâm đi tới ngồi xuống, lật xem thứ cậu đưa.
Ninh Trí Viễn nhờ người sắp xếp lại danh sách bất động sản đứng tên cậu, trị giá chừng hơn một tỷ.
"Ba đưa cho tôi mấy thứ này, nay trả lại hết cho anh.
Nếu tôi đưa cho ba, ba nhất định sẽ không nhận, đưa cho anh là ổn nhất." Ninh Trí Viễn nói.
Sầm Trí Sâm chưa xem xong tài liệu đã đóng lại, ném lại trên bàn: "Ba không muốn em nghĩ anh cần? Anh thiếu mấy thứ này chắc? Nếu em đã giữ lời gọi ông ấy là ba, sao cứ muốn trả lại?"
Ninh Trí Viễn: "Việc nào ra việc đó, tôi không muốn lợi dụng anh.
Mấy ngày trước, bố mẹ tôi nói là ban đầu định cho Sầm Triết vay tiền để mua nhà sau khi cậu ấy tốt nghiệp trong năm nay.
Bây giờ họ muốn tặng căn nhà cho tôi nhưng tôi cũng từ chối, để họ giữ tiền đó mua một căn nhà tốt hơn để ở.
Họ không biết là tôi vẫn còn rất nhiều thứ dưới tên nhà họ Sầm cho tôi.
Nếu biết họ sẽ khó chịu trong lòng."
"Điều kiện khách quan không giống nhau, không cần phải có đi có lại." Sầm Trí Sâm nhắc nhở cậu: "Em trả lại hết, vậy bây giờ em ở đâu? Cũng trả luôn? Cho anh biết địa chỉ?"
"Tôi có một căn khác." Ninh Trí Viễn giải thích: "Hai năm trước hỗ trợ đầu tư kiếm được một khoản tiền, cùng lúc khi đó một người bạn của tôi đang nợ nần, tôi đã dùng tiền mua lại nhà của cậu ta coi như giúp đỡ.
Nhà đó vẫn trống, chuyển sang đó cũng được."
"Địa chỉ ở đâu?" Sầm Trí Sâm hỏi.
Ninh Trí Viễn nói địa chỉ, nhưng Sầm Trí Sâm không đồng ý, nói: "Xa quá, không tiện đi làm, không được."
Ninh Trí Viễn cau mày.
Sầm Trí Sâm: "Cho em hai lựa chọn, giữ nguyên hiện trạng, hoặc trả lại mọi thứ như em nói và chuyển đến ở cùng anh.
Cùng lắm thì anh tính tiền thuê nhà."
Ninh Trí Viễn vốn đã mệt, cậu dựa lưng vào ghế nhìn Sầm Trí Sâm với ánh mắt có chút lười biếng, có lẽ còn có một số cảm xúc khác.
Sầm Trí Sâm chống tay lên tay vịn ghế sofa, nghiêng người qua: "Nghĩ kỹ chưa?"
Ninh Trí Viễn: "Không có lựa chọn thứ ba sao?"
"Không." Sầm Trí Sâm trả lời đơn giản: "Sang tên nhiều tài sản sẽ phải trả rất nhiều tiền thuế.
Anh trả hay em trả? Mà thôi."
"Nếu như tôi chấp nhận lựa chọn thứ hai của anh thì sao?" Ninh Trí Viễn ngồi im dựa vào ghế sofa, nghiêng đầu, nhìn vào mắt Sầm Trí Sâm, ném lại câu hỏi cho anh.
Ánh mắt họ chạm nhau, dây dưa, Sầm Trí Sâm hơi không chắc liệu đây có phải là một câu nói đùa của Ninh Trí Viễn không.
Ý định ban đầu của anh chỉ là muốn Ninh Trí Viễn từ bỏ ý định của mình, nhưng anh không nghĩ rằng Ninh Trí Viễn sẽ bằng lòng dọn đến ở cùng mình.
Dù sao, để tránh xa anh, Ninh Trí Viễn thà rằng đi học ở quốc gia khác, thậm chí một năm không gặp anh được mấy lần.
Chưa kể, bây giờ họ còn có mối quan hệ không rõ ràng này.
"Cũng được." Sầm Trí Sâm sẵn trớn đó nói tiếp: "Nếu chấp nhận phương án thứ hai, anh sẽ trả phí chuyển nhượng."
Ninh Trí Viễn quả là hơi khó xử, phần lớn tiền mặt trong tay cậu đều đã đầu tư vào quỹ này, đối với số tiền thuế chuyển nhượng, cậu và Sầm Trí Sâm mỗi người một nửa thì cậu còn có thể cố.
Nhưng Sầm Trí Sâm cứ giữ thái độ không đồng ý nên họ chỉ có để bàn lại sau.
Còn Sầm Trí Sâm nói ở chung, ít nhất bây giờ không được.
Chưa phải lúc thích hợp.
"Cứ giữ nguyên hiện trạng trước, sau này nói sau." Cuối cùng cậu nói.
Ninh Trí Viễn tạm thời từ bỏ ý định, Sầm Trí Sâm đạt được mục đích, nhưng lại cảm thấy có chút tiếc nuối: "Được rồi."
Vẻ mặt Ninh Trí Viễn càng ngày càng lười biếng: "Ăn cơm chứ? Ăn gì đây?"
"Mệt lắm không?" Sầm Trí Sâm nhìn vào mắt cậu: "Em trông không có tinh thần gì hết."
Ninh Trí Viễn: "Hơi hơi."
Nhưng khi ở trước mặt người khác, cậu luôn giữ trạng thái tinh thần cao độ, bây giờ ở một mình với Sầm Trí Sâm thì hoàn toàn buông xõa.
Bàn tay khoác sau lưng cậu của Sầm Trí Sâm di chuyển đặt lên vai cậu, siết nhẹ: "Cơ thể căng cứng quá, anh giúp em xoa bóp thả lỏng chút được không?"
Ninh Trí Viễn: "Sầm tổng còn biết cái này nữa?"
"Thử." Sầm Trí Sâm nói.
Ninh Trí Viễn vốn không để ý, cứ thử xem, theo lời Sầm Trí Sâm yêu cầu, cậu nằm úp sấp trên ghế sofa, chọn tư thế thoải mái nhất, hơi nhắm mắt lại.
Sầm Trí Sâm ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai cậu, dùng đầu ngón tay gãi nhẹ, nhưng không bắt đầu ngay.
Lúc mới vào Ninh Trí Viễn đã cởi áo khoác ngoài ra, trên người chỉ mặc mỗi áo sơ mi màu xanh nhạt dính sát để lộ đường vai và cổ gần như hoàn hảo.
Theo thân áo sơ mi đi xuống, vạt áo nhét trong chiếc quần tây màu xám tro, thắt lưng thắt lên vòng eo hơi hẹp, một lớp cơ lưng mỏng được giấu dưới chất liệu sáng màu, làm nổi bật những đường gợn sóng của khung xương.
Cơ thể của một thanh niên căng tràn nhựa sống.
Bàn tay của Sầm Trí Sâm đưa lên ấn vào cơ vai và cổ của cậu.
Cách một lớp quần áo nhưng Sầm Trí Sâm vẫn có thể cảm nhận được làn da mềm mại và ấm áp