Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!

Trời mưa (1)


trước sau

Edit: A Uyển

Thanh xuân luôn là vội vã, chớp mắt đã là tháng sáu.

Bầu trời ngày hè là màu xanh trong trẻo.

Hàng cây đa ngoài cửa sổ lớp học phát triển tươi tốt, tiếng ve kêu từng tiếng rôm rả.

Tiếng phấn viết trên bảng đen không ngừng lại, lúc này đang là tiết tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh của lớp 11-2 là một cô giáo có tính tình ôn hòa, dồi dào kinh nghiệm, phát âm cũng rất hay. Nhưng với Lục Lâm, tiếng mẹ đẻ đã học chưa vào đâu thì tiếng Anh lại càng nghe không hiểu.

Cây bút trên tay vẫn không di chuyển, Lục Lâm nâng cằm, khép hờ mắt.

Thật là nhàm chán.

Thời tiết có phần oi bức và cảm giác ẩm ướt trong không khí chính là kiểu thời tiết khó chịu nhất, làm cho Lục Lâm cảm thấy toàn thân đều bức bối, tính khí càng thêm nóng nảy.

Lục Lâm nhích tới nhích lui, trong lúc vô tình chân đá vào ghế của Lê Nhan mấy lần.

Lại bị đá ghế lần nữa, Lê Nhan đặt cây bút trên tay xuống, quay đầu, ánh mắt hơi lạnh, liếc nhìn Lục Lâm với vẻ không vui vì bị quấy rầy.

Lục Lâm bị Lê Nhan trừng một cái, thu lại cái chân đang làm loạn, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ không chịu yếu thế, bướng bỉnh trợn mắt ngược lại. Một đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy, lúc trợn mắt trông vô cùng hung dữ.

Lê Nhan: . . .

Ấu trĩ.

Cô có cảm giác nếu nhìn Lục Lâm quá lâu thì chỉ số thông minh sẽ bị kéo xuống.

Rũ mắt, Lê Nhan cảm thấy cùng Lục Lâm mắt to mắt nhỏ là việc vô cùng ngốc nghếch. Nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, Lê Nhan quay về chỗ, thẳng sống lưng, tiếp tục đọc sách.

"Hừ."

Thấp giọng hừ một tiếng, Lục Lâm thấy Lê Nhan chưa gì đã quay lên, cảm thấy nhạt nhẽo.

Chưa bắt đầu đã kết thúc, hắn cảm thấy chiến thắng quá dễ dàng.

Chỉ là Lục Lâm sau đó cũng không gây loạn nữa, tận lực khống chế bản thân an an tĩnh tĩnh ngồi tại chỗ.

Buổi sáng cứ như vậy trôi qua, đến gần trưa, bầu trời bên ngoài đột nhiên thay đổi.

Mới lúc nãy mặt trời còn chiếu sáng rực rỡ, chớp mắt một cái, tầng tầng lớp lớp mây đen đã kéo đến đông nghịt, giăng kín cả bầu trời.

Một lát sau, hạt mưa lớn bằng hạt đậu liên tiếp rơi xuống chằng chịt trên nền đất.

Tiết

học cuối cùng kết thúc, đến lúc nghỉ trưa, bên ngoài trời mưa đã rất lớn.

Bầu trời đen như mực, hạt mưa tựa như một chuỗi hạt châu bị đứt dây, lần lượt tuôn xuống đất.

Chuông tan học thanh túy vang lên, không ít học sinh thu dọn đồ xong liền xông ra ngoài, căn tin ở Thất trung nếu đi trễ sẽ phải xếp hàng đợi lấy cơm rất lâu. Trên hành lang có không ít học sinh đang đứng, một số mang dù thì vẫn ổn, số còn lại phải đi nhờ bạn hoặc là phải dầm mưa chạy vào căn tin, còn không là phải đứng đợi ở hành lang vì không có ai đi cùng.

Lê Nhan vẫn thường thủ sẵn một cây dù trong ba lô nên trời mưa cũng không sao. Mà Lục Lâm vừa ra khỏi lớp cũng có một cây dù nên cũng vô cùng ung dung.

Vừa bước ra khỏi lớp, nước mưa đập vào người, làm dịu đi hơi nóng lúc sáng.

Lê Nhan nhìn cơn mưa tới bất thình lình này, đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

Cô nhớ ra cơn mưa định mệnh này rồi.

Trong nguyên tác có nói tới, một ngày hè nào đó đột nhiên có mưa to, nữ chính Lâm Dư ngày đó không mang dù phải đợi ở hành lang một lúc lâu, trùng hợp đụng phải Lục Lâm, hai người sau đó cùng che dù đi dưới mưa, tạo cơ hội cho hai người tiếp xúc, bồi dưỡng tình cảm.

Như có linh tính quay đầu nhìn một chút, Lục Lâm cách đó không xa đã chuẩn bị đi đến căn tin, lúc đi hết hành lang, trùng hợp đụng phải Lâm Dư đang trú mưa ở phòng bên cạnh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện