Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!

Nhìn lén bị bắt quả tang


trước sau

Edit: A Uyển

Đối với kết luận cuối cùng của Phát Tiểu, Lục Lâm khịt mũi xem thường.

Thấy sắc nảy lòng tham?

Hắn mà là người nông cạn như vậy?

Cũng không phải là chưa từng thấy người đẹp, nếu nói tới dáng vẻ đẹp trai, hắn mỗi ngày soi gương sẽ yêu lấy bản thân luôn hả?

Từ trước đến giờ, Lục Lâm vẫn đinh ninh là như vậy.

Nhưng bây giờ.

Phòng y tế yên ắng, Lê Nhan ở trên giường ngủ say tinh xảo như một bức họa.

Để tay lên ngực tự hỏi, đối diện với gương mặt này, Lục Lâm sẽ luôn theo bản năng mà mềm lòng. Hắn không ý thức bản thân còn tự động tách riêng Lê Nhan và đám đệ tử kia.

Lê Nhan giống như búp bê sứ quý giá tinh tế, thích hợp được nâng niu yêu thương hơn là đem bỏ xó.

Lục Lâm:. . .

Nghĩ như vậy, hắn thật giống như có hơi nông cạn.

Chẳng qua lời của Phát Tiểu cũng không phải không có tác dụng, Lục Lâm cũng nghe lọt tai được ít nhiều. Theo đuổi cái đẹp là một hành động cảm tính, ít nhất lúc Lục Lâm đối mặt Lê Nhan sẽ không phân vân mãi vấn đề tính hướng của bản thân. Hắn so với trước đây tự tại hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không tránh mặt Lê Nhan.

Nói không chừng, hắn nhất thời bị nhan sắc của Lê Nhan hấp dẫn mất rồi.

Nói như vậy, so với việc bản thân vô tình cong rồi như mất trí theo dõi bạn cùng lớp nghe tốt hơn nhiều đúng không?

So sánh hai bên, Lục Lâm nguyện tin tưởng bản thân chính là nông cạn.

Lục Lâm mải đắm chìm trong suy nghĩ không phát hiện, hắn đã vô thức nhìn Lê Nhan rất lâu, hơn nữa vẫn còn đang giữ tư thế khom người cúi đầu, hai người vẫn dán sát lại gần nhau.

Nhìn từ phía sau, giống như người mưu đồ bất chính thừa dịp người khác ngủ mà làm càn.

Hô hấp ấm áp nhàn nhạt lướt qua da thịt, Lê Nhan mi mắt giật giật, giống như cảm giác được cái gì, bỗng dưng mở mắt ra.

Trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một bóng người cao lớn, lấy lại tiêu cự, gương mặt Lục Lâm liền phóng đại ở trước mặt.

". . ."

". . ."

Bốn mắt nhìn nhau, không nói một lời.

Không khí ngượng ngùng đọng lại một giây.

Lục Lâm không ngờ Lê Nhan lại đột nhiên tỉnh lại, hơn nữa bản thân vẫn còn đang cúi xuống, đối diện với đôi mắt trắng đen phân minh đó ở cự ly gần, hắn trực tiếp cứng đờ.

"Lục

Lâm, cậu vừa làm cái gì vậy?" Vẫn là Lê Nhan kịp phản ứng lại, nhận ra khoảng cách với Lục Lâm vô cùng nguy hiểm, trong giọng nói mang theo chút tức tối.

Lục Lâm tại sao đột nhiên dựa vào gần như vậy làm gì?

Có phải. . . Hắn đã nghi ngờ cái gì rồi không?

Vừa nghĩ tới việc bản thân sắp "rớt đài", trong lòng Lê Nhan điên cuồng vạch ra cảnh giới.

Trong lòng có hơi nóng nảy, Lê Nhan trong lúc nói chuyện liền đứng bật dậy, Lục Lâm đang cúi đầu không kịp phản ứng, "Ầm" một tiếng, hai cái trán đụng vào nhau.

"Hừ. . ." Lê Nhan thấp giọng hừ một tiếng, cảm giác đau đớn trong nháy mắt truyền đến, đuôi mắt cũng ẩn ẩn đỏ.

Không phòng bị, hai người bất ngờ đụng vào nhau, Lê Nhan ăn đau đến khóe mắt cũng sắp rơi lệ.

Rõ ràng là hai người đụng vào nhau, Lục Lâm nhìn qua như chẳng có chuyện gì, ngược lại trên trán Lê Nhan xuất hiện một mảng đỏ au, trông rất nổi bật.

"Lê Nhan mày không sao chứ? ! Còn nhớ tao là ai không, đây là mấy?" Chuyện xảy ra bất ngờ làm Lục Lâm có chút bối rối, tự sờ trán, hình như. . . không đau lắm. Ánh mắt nhìn phản ứng của Lê Nhan, ngược lại bị dọa cho sợ hết hồn, liền khẩn trương nhìn một chút. Sau đó giơ một ngón tay quơ quơ ở trước mặt Lê Nhan.

Lê Nhan phát sốt may mắn mà não không bị sao, nhưng nếu lại bị đụng đến chấn động não, Lục Lâm đúng là phạm phải tội ác tày trời.

Lê Nhan cảm thấy đầu ong ong, trong lòng vẫn còn đang tức giận, ngước mắt còn thấy Lục Lâm quơ quơ ngón tay hỏi cô đây là mấy, khóe miệng giật giật, lạnh lùng đáp: "Hai!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện