Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!

Tuyển chọn cho cuộc thi Olympic Toán học Quốc tế (1)


trước sau

Edit: A Uyển

Trả bài cho Lục Lâm xong, tiếp theo tới lượt Hứa Sở Thiều.

Lục Lâm nghiên đầu nhìn sang, tiểu gia hỏa này, chỉ có 12 điểm.

"Xuy." Khóe miệng Lục Lâm giương cao tự mãn.

Hứa Sở Thiều: ". . ."

"Tại sao chứ? Không thể nào! Anh Lục rõ ràng là chép bài em, tại sao bây giờ điểm lại cao hơn chứ?" Hứa Sở Thiều cầm bài Lục Lâm nhìn qua nhìn lại, nhìn lên nhìn xuống, vẻ mặt đầy không thể tin nổi.

Hứa Sở Thiều nhớ rõ ràng lúc kiểm tra, Lục Lâm còn nhìn đáp án của hắn mà chép. . .

Thì ra lúc Lục Lâm chép đáp án nhìn nhầm một câu, kết quả trời xui đất khiến lại đúng.

Vì vậy, Lục Lâm được cao hơn 5 điểm.

Hứa Sở Thiều: ". . ." Thật là cạn lời.

Sau khi cả lớp đã nhận được bài, lúc công bố thành tích, Lục Lâm đứng thứ 2 từ dưới đếm lên, còn Hứa Sở Thiều vinh hạnh lấy được hạng chót. Cả hai người đều phải chép phạt bài kiểm tra 2 lần.

Chỉ có điều đề kiểm tra lần này có phần khó hơn một chút, có mấy bài nâng cao ở phía sau độ khó cao hơn kiến thức phổ thông, ở lớp 11-2 ngoại trừ Lê Nhan điểm tối đa, điểm số tốt nhất cũng chỉ đến 120 điểm, đa số đều thấp hơn 90 điểm.

Thời gian còn lại, thầy giáo cầm bài kiểm tra sửa bài.

Bốn mươi phút trôi qua, chỉ mới đi qua phần kiến thức chung, tiếng chuông tan học vừa lúc vang lên, thầy giáo dừng lại một chút, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái, "Tôi nói tiếp 3 phút nữa thôi, nói xong bài này rồi nghỉ."

Nào có 3 phút, hết 3 phút mà vẫn chưa tan học.

Cuối cùng, thầy giáo nói chưa thỏa mãn lắm phải dừng lại, thu dọn dụng cụ chuẩn bị về phòng giáo viên. "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, các em tan học đi."

Trước khi rời khỏi phòng học, vẫy tay gọi Lê Nhan ra ngoài.

"Lê Nhan, em đi theo tôi lên phòng giáo viên một lát."

Nghe thấy lời thầy giáo, Lê Nhan thu dọn tập sách vào ngăn bàn, sau đó từ cửa

sau đi ra ngoài.

. . .

Cho đến lúc chuông vào học reo lên, Lê Nhan cũng chưa trở lại.

Tiết tiếp theo là tiết hóa học, thời gian từng giây từng phút trôi qua mà vị trí của Lê Nhan vẫn trống không.

Ánh mắt Lục Lâm nhìn chọng chọc vào cái vị trí trống không đó cả một tiết học, sắc mặt dần dần trầm xuống, các tiết sau có thể nhận thấy tâm tình hắn không tốt lắm, áp suất càng ngày càng thấp làm cho Hứa Sở Thiều ở kế bên nơm nớp lo sợ, không biết lại xảy ra chuyện gì.

Đến khi chuông tan học vang lên, Lê Nhan vẫn không trở về.

Trong lòng có chút nóng nảy, Lục Lâm cuối cùng cũng ngồi không yên. Kéo ghế cái "roạt", Lục Lâm đứng bật dậy, sắc mặt lành lạnh.

"Anh Lục, anh đi vệ sinh hả? Đi chung với." Hứa Sở Thiều cũng đứng lên theo, nhìn động tác của Lục Lâm phỏng đoán hắn muốn đi vệ sinh.

"Mày đi một mình đi, tao không rảnh." Lục Lâm mí mắt cũng không nhấc, chỉ phẩy phẩy tay. Cúi đầu nhét bài kiểm tra vào túi áo, sau đó phi như bay ra khỏi phòng học.

Thầy dạy toán thường ngày luôn híp mắt cười cười, nhưng thật ra lại là một lão hổ hung tợn, mặc kệ là nam hay nữ, mà càng là nam sinh, thì sẽ bị mắng đến khóc.

Cũng không biết tìm Lê Nhan làm gì. . .

Lâu như vậy mà còn chưa thả người.

Trong đầu có hàng ngàn suy đoán, Lục Lâm không ngừng chạy, xuyên qua hành lang, quẹo vào phòng giáo viên ở tòa lầu trung tâm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện