Lúc hoàng hôn, Khương Trĩ Y tựa người bên cửa sổ noãn các, tay trái chống cằm, tay phải chán nản khẽ quơ quơ cọng lông khổng tước chọc mèo.
Trên mặt đất, con mèo cưng của nàng từ lúc ban đầu còn hứng thú bừng bừng nhảy nhót lung tung hết chụp đến bắt, nhưng thời khắc này nó cũng đã lười biếng nằm bò, ngẫu nhiên nâng một móng vuốt lên, xem như cho nàng một chút mặt mũi —— rốt cuộc thì có con mèo nào bị người ta dùng lông khổng tước trêu suốt từ sáng đến tối mà còn chịu nổi, cả đời này nó thật không muốn nhìn thấy lông khổng tước nữa.
Người thì trêu mèo mà không mấy hứng thú, mèo thì bị trêu đến kiệt sức, cứ thế, một người một mèo phơi mình trong ánh hoàng hôn từ phía tây, mặt mũi đều có điểm héo úa, ỉu xìu.
Một ngày dài đằng đẵng rốt cuộc cũng đi qua.
Khương Trĩ Y chưa bao giờ từng hy vọng ngày mau đi, màn đêm buông xuống nhiều như lúc này.
Đêm qua thật vất vả mới nương theo không khí, thuận nước đẩy thuyền mà hỏi ra câu mình đã nhịn từ rất lâu, kết quả lại là hoa rơi có ý, nước chảy có buồn ngủ......
Biết hắn gần đây vất vả, nàng không đành lòng trách móc nặng nề, nên cũng không đánh thức hắn —— đương nhiên là sau khi kêu thử vài lần nhưng hắn thật sự không tỉnh mới bỏ cuộc, định sáng sớm lại nói, ai ngờ sáng nay vừa mở mắt, bên giường lại đã rỗng tuếch.
Nếu chưa từng hỏi ra miệng cũng thôi, rốt cuộc hiện giờ cách cuối năm còn tương đối lâu, nàng cũng không vội vã một ngày hai ngày này, nhưng hỏi đều đã hỏi, lại không một tiếng động giống như đá chìm đáy biển, chẳng phải làm người khó chịu như có gì nghẹn ở ngực sao?
Trước mắt, phần cơm sáng đại hỉ kia đã đưa qua đó một ngày, cũng không biết khi nào mới có thể chờ được hắn hồi âm......
Chỉ mong hắn nhìn thấy, có thể nhớ lại lời tận đáy lòng của nàng đêm qua, nếu nhớ không nổi cũng không sao, phàm là người không bị mù, đều có thể nhìn là hiểu nàng có ý tứ gì.
Khương Trĩ Y nhìn hoàng hôn óng ánh vàng ngoài cửa sổ, tiếp tục nâng má, chán chường quơ quơ cọng lông khổng tước trên tay trêu mèo.
Đúng giờ phút này, Tiểu Mãn lại vội vàng từ bên ngoài đi đến: "Quận chúa, Thanh Tùng đến truyền lời của Thẩm Thiếu tướng quân, có nên mời vào?"
Khương Trĩ Y nắm chặt cọng lông khổng tước trong tay, ngồi bật dậy: "Mời, mau mời vào."
Thanh Tùng được người hầu mau chóng mời vào, ánh mắt nhìn thẳng, cúi đầu hành lễ, còn cẩn thận ti hí mắt liếc qua một chút, nhìn thấy trong đáy mắt Khương Trĩ Y đầy chờ mong, liền cố gắng nặn ra một nụ cười: "Quận chúa, công tử nhà ta nói, phong hàn của quận chúa đã khỏi, cũng tị hiềm mấy nhàn ngôn toái ngữ như hôm qua, nên tối nay liền không tới, thỉnh quận chúa bảo trọng quý thể, chú ý nghỉ ngơi......"
Khương Trĩ Y chớp chớp ánh mắt buồn bã, nhẹ nhàng à một tiếng, thở dài, lại tựa người về bệ cửa sổ, im lặng một lát lại như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên bật dậy một lần nữa: "Hôm nay ta sai người đưa cơm sáng cho hắn, hắn có ăn không?"
Thanh Tùng ánh mắt lập loè hạ: "Công tử có ăn chứ, ăn......"
"Tất nhiên không chỉ ăn, còn......!còn rất tán thưởng cơm sáng ngài đưa thật sắc hương vị đều đầy đủ, không chỉ ngon miệng, mà cái hình trên màn thầu kia cũng thập phần độc đáo!"
"......!Đó là hình sao?" Cánh môi Khương Trĩ Y không thể tin tưởng mà run rẩy một chút, "Đó là cái chữ!"
"A? Đó là chữ sao?" Thanh Tùng đổ mồ hôi lạnh gục đầu cáo tội, "Tiểu nhân không biết mấy cái chữ to, lại mắt nhìn không tốt, quận chúa thứ tội!"
"Ngươi không biết chữ, chẳng lẽ công tử nhà ngươi cũng không biết chữ?!"
Thanh Tùng cúi đầu khó xử nói: "Công tử lúc trước khi còn ở thư viện Thiên Sùng đọc sách, ba ngày hai đầu trèo tường trốn học, sau này liền đi biên quan đánh giặc, đối một ít chữ nhiều nét quá có lẽ cũng không thể......"
Nàng chỉ nghĩ đến nếu như không mù liền có thể xem hiểu là có ý tứ gì, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ tới trên đời này còn có người có mắt như mù đâu!
Một lát sau, Khương Trĩ Y mở mắt ra, bực mình đến ném đi cọng lông khổng tước trong tay.
"Kêu công tử nhà ngươi không có việc gì thì đọc sách thêm chút đi ——!"
Liên tiếp mấy ngày, Nguyên Sách đều viện cớ tránh cho người khác chú ý, không đến Dao Quang Các nữa.
Khương Trĩ Y cũng thời thời khắc khắc theo dõi cái " chú ý " này.
Nhưng nàng nghe nói bên ngoài một mảnh gió êm sóng lặng, mấy tên cậu ấm bị đánh đó cũng chỉ an an tĩnh tĩnh tịnh dưỡng trên giường giống như đại biểu ca nàng, không hề có chút ý tứ đi truy cứu và xác nhận kẻ hành hung.
Nghĩ đến cũng đúng, việc này dù sao cũng là bọn họ đuối lý trước, nếu thật sự muốn truy cứu, nhất định sẽ liên lụy thành tội lớn hãm hại quận chúa, cân nhắc như vậy, tất nhiên chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà im miệng.
Mấy ngày không có việc gì phát sinh, mắt thấy cái "chú ý" này cũng đi qua, sáng sớm hôm nay, Khương Trĩ Y lại động tâm niệm, phái một hộ vệ đi Thẩm phủ, bảo hắn hỏi một chút, xem tối nay Nguyên Sách có thể lại đây hay không, khi nào mới nói cho hết câu chuyện lần trước?
Nhưng đến nơi rồi mới biết, mấy ngày nay hắn bận tối mày tối mặt, ngày ngày đều phải tiếp đón y sĩ từ khắp nơi đến trong phủ, trị liệu cho vị phó tướng nằm như "hoạt tử nhân" từ biên quan trở về kia.
"Thái y trong cung cho đến cả các danh y ở mấy huyện lân cận thành Trường An cơ hồ đều được Thẩm Thiếu tướng quân mời hết một lần, xem bộ dáng khẩn trương này của Thẩm Thiếu tướng quân, hẳn là tuyệt đối không bỏ cuộc, phải cứu sống người cho bằng được, phỏng chừng thời gian gần đây sẽ không nhàn rỗi." Hộ vệ trở về báo tin đã nói như thế.
Khương Trĩ Y từng tận mắt nhìn thấy trạng huống của vị "Hoạt tử nhân" gần chết kia, lại biết người này là vì bảo hộ A Sách ca ca trên chiến trường mới bị trọng thương, nên cũng hiểu được mấy hôm gần đây hắn không thể phân thân, nghĩ như thế, cũng có thể khoan dung cho việc hắn không biết chữ Hỉ là chữ nào.
Ân nhân cứu mạng đang còn sinh tử chưa biết, lúc này lại thương nghị việc đại hỉ đích xác là không phải lúc, thân là thê tử tương lai của hắn, nàng sẽ kính những gì hắn kính, hộ những gì hắn hộ, ân nhân hắn là ân nhân của nàng, nàng cũng nên phân ưu một phần với hắn mới đúng!
Nghĩ nghĩ, Khương Trĩ Y đã định được chủ ý, phân phó nói: "Mời đại phu của ta đến, theo ta đi đến Thẩm phủ một chuyến."
*
Cùng thời khắc đó, ở Đông viện Thẩm phủ, sương phòng phía Đông.
Nguyên Sách đứng ở trước giường, rũ mắt nhìn người sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt nằm trên giường, lẳng lặng nghe từng luồng hô hấp đứt quãng.
Thanh Tùng vắt một cái khăn ướt trong thau nước trước mặt, đi đến bên cạnh giường, nhẹ tay lau lau mặt người trên người, lo lắng sốt ruột nói: "Cao tướng quân này hơi thở mỗi ngày một yếu đi.....!Mấy hôm nay có nhiều đại phu đến như vậy, cũng kê không ít phương thuốc, sao công tử không thử một đơn nào hết vậy?"
Nguyên Sách nhếch khóe miệng: "Tất nhiên là vì chờ cho được phương thuốc tốt nhất."
"Vậy hôm nay không thấy công tử thỉnh y, phải chăng đã tìm được phương thuốc đó?"
"Đúng vậy, sương phòng này sắp sửa không còn ai ở rồi."
"Vậy thật tốt quá!"
......! Cơ mà cái phương thuốc thần tiên nào lại nhanh như vậy có thể làm một người bệnh nặng