Cả thư viện giống như một thau nước lạnh chợt bị đổ vôi sống vào, lập tức sôi trào lên.
Giữa thời tiết mùa đông lạnh cóng tay cóng chân, ngay cả con gà trống cũng gáy trễ hơn ngày thường, càng đừng nói đến đám con cháu thế gia sống trong nhung lụa này, vốn dĩ ở những ngày như thế này, bọn họ có thể ngáp dài ngáp ngắn ôm sách đi học đã xem như người xuất sắc trong thư viện, nhưng phần nhiều các cậu ấm này ngay cả giường cũng xuống không nổi.
Nơi đây, nói cho cùng, cũng không phải cái nơi đứng đắn bồi dưỡng nhân tài gì, cho nên các tiên sinh dạy học vốn đã quen thuộc với cảnh tượng phổ biến này, nhiều năm nay, sớm đã tâm lặng như nước.
Không ngờ hôm nay phá lệ, mấy đám công tử thế gia không chỉ cơ hồ tới đầy đủ, còn chả có chút nào uể oải, cả đám hưng phấn đến hai mắt tỏa ánh sáng, nhìn còn có tinh thần hơn mấy tiên sinh dạy học.
Trong học đường chữ "Thiên", một chúng học sinh tốp năm tốp ba châu đầu ghé tai, một mặt đang tranh luận chuyện gì đến mặt đỏ tai hồng, một mặt lại liên tiếp đảo tròng mắt nhìn một loạt xung quanh.
Sáng sớm nay nghe nói Vĩnh Doanh quận chúa muốn tới thư viện đọc sách, bọn họ đều kinh ngạc lẫn tò mò, cơn buồn ngủ bỗng chạy đâu mất, có mấy người tuy ở nhà xa nhưng không muốn ở lại học xá, thế mà cả xe ngựa cũng chưa ngồi, dùng thuật cưỡi ngựa không mấy thành thạo của mình, một đường không ngừng tăng tốc, chỉ vì tới đón tiếp quận chúa.
Nhưng chỗ không nghĩ tới chính là, quận chúa thì nghênh đón được rồi, còn nghênh đón được thêm một cái "đính kèm" nữa ——
Sau khi Thiên Sùng thư viện được các quan lớn dựng lên ở kinh thành, yêu cầu đầu tiên là người nhập học phải không quá nhược quán, hai là chưa lập gia đình, ba là phải là đích trưởng tử trong nhà.
Thẩm Nguyên Sách đều có đủ ba yêu cầu này, nên tới chỗ này học cũng không có vấn đề gì, nhưng đã là người mang binh đánh giặc biền biệt suốt ba năm, trở về liền tiếp tục đi học như cũ? Nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ quái.
Lại nói, mọi người ai cũng biết quận chúa và Thẩm Nguyên Sách không hợp nhau, nhưng hai người này lại cùng nhau đến thư viện học cùng một ngày, tất nhiên không phải trùng hợp, như vậy rốt cuộc ai là người đến trước, ai đến sau, ai tới tìm ai kiếm chuyện? Là kiesm chuyện gì?
Nhìn nhìn hai cái án thư mới được kê vào một lát, mọi người cũng liền quay đi, châu đầu chạm trán mà bắt đầu xì xào thảo luận mười ba hồi kịch tưởng tượng.
Ở án thư cuối cùng trong lớp, phía sau Khương Trĩ Y là tường, bên trái là cửa sổ, bên phải và phía trước người đều có che một màn rèm châu rũ xuống, hai bên tai như không nghe thấy chuyện ngoài rèm mà ngồi ngay ngắn ở trước bàn, cầm chung trà lên, nhấp một ngụm trà nóng.
Cổ có Hoàng Thái Hậu buông rèm chấp chính, nay có Vĩnh Doanh quận chúa buông rèm nghe giảng bài.
Học đường này vốn được xây dựng cho một đám người tinh quý, nên rường cột được chạm trổ tinh xảo, sáng sủa sạch sẽ, cũng không đến mức ủy khuất nàng, tuy chỉ có thể dành ra cho nàng một cái góc nhỏ hẹp riêng tư này, nhưng cái gì cũng đầy đủ ——
Án thư, lò huân hương, lò sưởi tay, trà cụ, giấy và bút mực các loại, tất cả đồ vật đều là tốt nhất, Cốc Vũ cũng ở một bên ăn mặc như thư đồng hầu hạ nàng, Khương Trĩ Y đối với hoàn cảnh này cũng coi như vừa lòng, mà cho dù có hơi chút bất mãn, vừa chuyển đầu, thấy tình lang ngồi ngay bên ngoài rèm châu bên tay phải, thì tâm thần cũng đều bình ổn được.
Nguyên Sách cách nàng ước chừng không đến một trượng, hắn đang nhắm mắt ngồi trước án thư, mặt không có biểu tình, không biết suy nghĩ cái gì, từ lúc mới vào cửa liền vẫn luôn là bộ dáng tâm tình không tốt, người sống chớ gần này.
Lúc này còn chưa đến canh giờ, Khương Trĩ Y vừa định đẩy rèm châu ra kêu hắn một tiếng, thì một nam tử trung niên dáng người cường tráng, làn da ngăm đen bỗng nhiên đi đến.
Cả đám người ngồi phía trước vừa thấy liền giống như rơi vào địa ngục Tu La, cùng kêu lên một trận: "Xong rồi, sao lại quên mất chuyện này cơ chứ!"
"Là xảy ra chuyện gì?" Khương Trĩ Y hỏi Cốc Vũ.
Cốc Vũ nói nàng ta cũng không biết, vừa định đi hỏi một chút, nhưng còn chưa đứng dậy, từ vị trí phía trước bỗng vang lên một thanh âm ôn nhuận: "Vị này chính là Võ giáo đầu của học đường chữ Thiên, họ Phùng, sáng hôm nay sẽ theo lệ thường mà dạy cưỡi ngựa bắn cung, rất nhiều người không giỏi mấy việc này cứ hay tính ngày để tìm cớ trốn học ——"
Kết quả lại bị cái tin Khương Trĩ Y hôm nay nhập học làm mù mờ đầu óc.
Người ngồi trước chủ động giải đáp, nhưng tư thế vẫn đoan chính, mắt nhìn phía trước, cũng không quay đầu lại nhìn nàng.
Trong cái nơi ăn chơi trác táng thành đàn thế này, cũng hiếm hoi lắm mới xuất hiện một người đúng mực có lễ độ như thế.
Khương Trĩ Y: "Vậy người mới đến như ta cũng phải tham gia?"
Trong quân tử lục nghệ, "Ngự" ở thời cổ vốn là chỉ ngự xe, nhưng ở đương thời thì môn học này đã mất đi phần lớn ý nghĩa, cho nên liền cải biến thành ngự mã, cưỡi ngựa bắn cung là hai môn học "Ngự" cùng "Xạ" kết hợp.
Khương Trĩ Y biết nàng không cần tham dự bất luận môn học nào trong đó, nàng chỉ là quan tâm xem Nguyên Sách sẽ đi đâu thôi.
Phùng giáo đầu liếc mắt một cái nhìn bên dưới, cất cao chất giọng ồm ồm của người học võ thẳng thừng nói: "Người mới tới ở học đường tự ôn tập, không cần tham gia."
"Tại sao chứ?" Hàng phía trước vang lên một giọng nam nhân cà lơ phất phơ, "Đều là đồng học dưới cùng một mái hiên, Phùng giáo đầu trước nay luôn luôn thiết diện vô tư, hôm nay sao lại nhìn kẻ này khác người khác? Chẳng lẽ là muốn bao che ai?"
Là đích trưởng tử nhà mẹ đẻ của cữu mẫu Khương Trĩ Y, Chung Bá Dũng.
Nếu nàng nhớ không lầm, trong cái đám bị A Sách ca ca đánh gãy chân lần trước, cũng có thân đệ đệ của tên Chung Bá Dũng này.
Quả nhiên, Chung Bá Dũng nhìn Nguyên Sách cong cong khóe miệng: "Nghe nói Thẩm tiểu tướng quân ở trên chiến trường mười bước giết một người, trăm bước có thể tiêu diệt cả đội quân lớn, hẳn là không cần Lương giáo đầu đánh yểm trợ đâu nhỉ?"
Trong học đường là một mảnh lặng ngắt như tờ, hơn mười mấy ánh mắt đánh giá vèo vèo nhìn về phía Nguyên Sách.
Nguyên Sách mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt khiêu khích của Chung Bá Dũng, chỉ nhàn nhàn đứng dậy, hướng ra ngoài so cái thủ thế mời.
- -----
Khương Trĩ Y kéo lại áo lông chồn ngồi trên ghế dài, trong lòng ôm lò sưởi tay, lạnh mắt nhìn cái tên Chung Bá Dũng đang đứng ở điểm xuất phát đang nóng lòng muốn thi thố kia.
Trước mắt là một khu vực rộng lớn có phân thành đường riêng để phi ngựa nhảy qua bảy cái hàng rào, hai bên sườn còn có mười cái bia sừng sững cách đường phi ngựa theo những khoảng cách khác nhau.
Bọn học đồ phải giục ngựa từ điểm xuất phát, vừa phải điều khiển ngựa sao cho chạy về đích an toàn, vừa phải xoay người bắn vào mười cái bia này.
Thi thố khó khăn đến như vậy đã thuộc đòn sát thủ ở thư viện Thiên Sùng, những học đồ thuộc học đường chữ Huyền, chữ Hoàng thì tuổi nhỏ nên không cần tham gia.
Nhưng tuổi lớn chưa chắc bản lĩnh đã lớn, học đường chữ Thiên này có mười bảy mười tám cậu ấm, hơn một nửa trong số đó nếu có thể cưỡi ngựa được đến đích, còn bắn đại ra được vài mũi tên đã tính là không tồi, còn chuyện bắn trúng bia ngắm hay không, phải xem duyên phận.
Nếu duyên phận quá cạn, còn thể còn luống cuống tay chân mà ngã ngựa.
Tất nhiên, Phùng giáo đầu võ nghệ cao siêu, suốt hành trình sẽ ở bên coi sóc, sẽ không để bọn họ té bị thương, nhưng dù vậy, nỗi sợ hãi cũng vô cùng chân thật.
Trên ghế dài gần đích đến, cả đám công tử vì bị sắc đẹp hấp dẫn mà nhảy vào cái hố sâu của ngày hôm nay đang run lên cầm cập, thậm chí bắt đầu hoài nghi Khương Trĩ Y là kẻ nằm vùng mà giáo đầu phái tới để bọn họ rơi vào cái bẫy này.
Ở vạch xuất phát, là người đầu tiên ứng thí, Chung Bá Dũng cũng không có mấy do dự, hắn đứng ở điểm xuất phát cao giọng nói: "Phùng giáo đầu, mấy trò này thi đi thi lại cũng biết bao nhiêu lần rồi, không có gì hấp dẫn, hôm nay chúng ta thay đổi một chút đi!"
Phùng giáo đầu không nói nhiều, chỉ trực tiếp bảo người thêm mấy hàng rào gỗ nữa vào giữa khoảng cách những hàng rào trên đường phi ngựa.
Ngôn Tình Sắc
Đây liền có nghĩa là nếu tốc độ giục ngựa không đủ nhanh, thì đừng nói bắn tên, ngay cả mấy chướng ngại vật trên đường cũng qua không được......
Khương Trĩ Y nhăn nhăn mày, muốn nhìn xem bản lĩnh tên cháu trai của cữu mẫu nàng có bao nhiêu.
Chỉ mới nghĩ ngợi một lát, mà Chung Bá Dũng bên kia đã đeo bao đựng tên, cầm lấy cây cung dài vàng óng nhảy lên lưng ngựa.
Đồng la vừa gõ, lệnh kỳ phất lên, tuấn mã nháy mắt chạy băng băng vụt ra, dũng mãnh phóng qua chướng ngại vật đầu tiên trên đường, lập tức đôi mắt người trên ngựa liền nhìn chằm chằm cái bia gần nhất, nhắm chuẩn thời cơ, dùng sức kéo dây cung, bắn một mũi tên ra.
Chung Bá Dũng nheo mắt lại, nhắm đến cái bia kế tiếp, cắn chặt răng bắn ra một mũi tên.
Tuấn mã một đường hữu kinh vô hiểm mà lướt qua chướng ngại vật trên đường, mọi người lập tức đứng bật dậy, tất cả mười mũi tên, vậy mà mũi nào cũng bắn thẳng vào hồng tâm!
"Bá Dũng hôm nay muốn giằng co với Thẩm Nguyên Sách sao?"
"Ta thấy Bá Dũng cũng không cần phải lấy ra hết bản lĩnh làm gì, Thẩm Nguyên Sách còn chưa học được một khoá cưỡi ngựa bắn cung nào, sao có thể có được bản lĩnh "thiên chuy bách luyện" như Bá Dũng, làm sao so sánh được!"
"Người ta từng lên chiến trường rồi mà?"
"Trên chiến